Xuyên Qua Tìm Được Hạnh Phúc

Mẫn Trúc vừa ra khỏi nhà chưa tới nửa canh giờ, nha hoàn thân tín của Phó thị là Hạ Liên đã tới cầu kiến. Cũng không biết có phải do mẫu tử liền tâm không mà trước khi Hạ Liên tới Dương thị đã có chút bồn chồn trong lòng. Nay thấy nha hoàn của Phó thị mới sáng sớm đã tới thì nỗi lo đó càng lớn hơn.

Hạ Liên tuy gấp gáp nhưng cũng không phải kẻ xốc nổi, nàng theo hầu hạ Phó thị cũng không phải một sớm một chiều. Mà cũng không phải tự nhiên được lên làm đại nha hoàn của Phó thị. Hạ Liên bước vào thi lễ với Dương thị rồi trình bày sơ lược:" Hồi Lâm phu nhân, Mẫn Trúc tiểu thư mới bị té ở nhã gian, phu nhân nhà nô tỳ mời người tới phủ xem tiểu thư một chút".

Dương thị nghe xong thì giật mình đứng bật dậy, nàng vội vàng hỏi:" Thế con bé có sao không? Có gì nguy hiểm không?"

Hạ Liên khuyên nhủ giải thích:" Dạ Mẫn Trúc tiểu thư bị choáng một chút, ngón trỏ bị dây đàn cứa nhưng đại phu nói không nguy hiểm. Trước khi nô tỳ đi tới đây thì tiểu thư đã được phu nhân nhà nô tỳ đưa tới sương phòng. Hiện chắc tiểu thư đang trông Lâm phu nhân tới".

Dương thị gật đầu, vội vã đi theo Hạ Liên. Hôm nay có khách nhân đến nên sáng nay nàng đã thay xiêm y, bây giờ chỉ cần xuất phát. Nhưng vừa bước ra đến cửa lại nghe gia nhân vào báo Hành phu nhân tới thăm. Dương thị lúc này bị lúng túng, khách là nàng mời, bây giờ nói bỏ đi là bỏ đi vậy thì không hay. Nhưng tiểu bảo bối nhà nàng còn đang nằm ở nhà người ta, bảo nàng cứ vô tư tiếp khách thì người làm mẹ như nàng không làm được.

Lúc này, Trần thị dìu Ngô thị bước tới. Hạ Liên cũng thuật sơ lại chuyện xảy ra ở Tuần phủ. Ngô thị cũng sốt ruột không kém, Mẫn Trúc là một tay bà chăm từ khi còn đỏ hỏn rồi nhìn lớn lên từng ngày. Ngô thị cũng muốn đi, nhưng giờ nghe Hành phu nhân tới, bà dằn lại nỗi lo lắng trong lòng nói:" Trước cho người mời Hành phu nhân và Hành tiểu thư vào nhà đã. Con nán lại một chút, chào khách cho phải phép ròi hãy đi. Mọi chuyển ở nhà có ta và nhị tẩu con giúp một tay". Nói xong bà bước vào chính phòng, mọi người cũng vội vàng theo bà vào trong.

Ngô thị thấy Dương thị nhấp nhổm không yên thì lên tiếng trấn an lần nữa:" Con bình tĩnh lại đi, ta tin chắc Triệu phu nhân cũng lo cho con bé (MT) chu toàn rồi. Con giờ có tới sự việc cũng đã ổn thỏa rồi. Yên tâm chào khách một tiếng đi".

Hạ Liên chỉ đứng một bên chờ đợi quan sát chứ không nói thêm lời nào, nàng thầm nghĩ "phong phạm của vị lão phu nhân này còn hơn nhiều người trong kinh thành hay những kẻ nhà cao cửa rộng khác nhiều".

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu phu thê Dương lão gia tử không phải người biết nóng lạnh của thế gian thì sao họ dạy con cái họ đối nhân xử thế hay làm việc đều ổn thỏa. Tuy không phải xuất chúng nhưng rõ ràng thế hệ sau sẽ tốt hơn thế hệ trước chứ không phải thụt lùi về sau.

Hành phu nhân bước vào, theo sau là một cô nương tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Bà nhìn thấy Ngô thị ngồi ở chủ vị, cũng nghe lão gia nhà bà nói qua có nhạc mẫu của Lâm huyện lệnh đang ở đây nên trong lòng cũng đoán chắc bảy, tám phần vị lão thái thái ngồi đó là nhạc mẫu của Lâm huyện lệnh rồi, bà bước lên thi lễ:"Hành gia Mã thị xin ra mắt lão phu nhân và hai vị phu nhân".

Ngô thị cười gật đầu:" Hành phu nhân không cần đa lễ, mời ngồi. Ta là mẫu thân thân sinh của thê tử Lâm Hải, Dương thị chắc Hành phu nhân đã biết, đây là nhị nàng dâu của ta Trần thị".

Dương Thị và Trần Thị cũng gật đầu chào hỏi với Hành phu nhân. Hành phu nhân nắm tay Hành tiểu thư để nàng bước lên hai bước rồi giới thiệu:" Đây là khuê nữ nhà ta, tên nàng là Cát Tường, trước nàng có một tỷ tỷ đã xuất giá, sau có hai đệ đệ nữa. Hôm nay hai tiểu hài tử đó phải đến học đường nên không đẫn tới ra mắt lão phu nhân được, mong người bỏ quá cho".

Ngô thị cười:" Hành phu nhân khách khí, tuổi còn trẻ là nên đi học nâng cao tri thức để sau này làm rạng danh tổ tông, nam nhi chí ở bốn phương, không cần lo lắng đến bà già ta đây. Có tiểu cô nương đến bồi lão bà ta là ta đã vui rồi".

Cát Tường đợi người lớn nói chuyện với nhau xong thì mới thi lễ chào trưởng bối:" Tiểu nữ Cát Tường xin ra mắt lão phu nhân và hai vị phu nhân".

Ngô thị cười từ ái vẫy Cát Tường lại gần mình, nàng ta rụt rè nhìn mẫu thân, thấy mẫu thân gật đầu mới bước tới. Ngô thị nhìn Cát Tường đánh giá, mặt trứng ngỗng ( mặt trái xoan ý các tỷ muội ạ), mắt có hồn, da dẻ mịn màng, tuy không phải xinh đẹp xuất sắc nhưng rất ưa nhìn. Bà gật đầu vẫy Xuân Trà, Xuân Trà đưa lên một hộp nhỏ:" Ta có chút quà gặp mặt, tặng tiểu cô nương con cầm chơi".

Cát Tường lại quay qua nhìn nương nàng, Hành thị lên tiếng:" Lão phu nhân không cần tốn kém như vậy, Cát Tường cũng lớn rồi, không cần quà đâu". Cát tường nghe vậy định để hộp lại trên bàn không dám nhận.

Ngô thị giữ tay nàng cản lại nói:" Quà cho cô nương đương nhiên là khác với tiểu hài tử rồi, đồ ta đã tặng con cứ giữ lấy, cũng không phải vật đắt giá gì".

Mã thị nghe vậy thì nói với cát tường:" Con mau tạ ơn lão phu nhân đi".

Cát Tường lui lại hai bước thi lễ nói:" Cát Tường tạ ơn lão phu nhân cho quà".

Ngô thị cười gật đầu khen ngoan, Cát Tường lùi về phía sau Mã thị đứng bồi trưởng bối.

Lúc này Dương thị đã sốt ruột lắm rồi, Ngô thị cũng không giữ nàng nữa, bà quay qua nhìn Mã thị giải thích:" Hôm nay mời Hành phu nhân tới là khuê nữ ta Dương thị, nhưng cháu gái ta bị thương đang nghỉ ngơi nhờ ở chỗ Triệu phu nhân tuần phủ, hy vọng Hành phu nhân thông cảm để con bé đi chăm sóc khuê nữ nàng. Lại làm phiền Hành phu nhân bồi bà già này một lúc vậy".

Mã thị nghe vậy cũng hơi bất ngờ, nhưng bà làm mẫu thân cũng biết con cái là quan trọng thế nào nên đáp ứng ngay:" Lâm phu nhân cứ đi lo cho Lâm tiểu thư thôi, ta ở đây bồi lão phu nhân được, không cần lo lắng".

Dương thị vội đứng lên:" Tạ Hành phu nhân thông cảm, hôm khác ta bồi tội với Hành phu nhân sau".

Mã thị cũng đứng lên nói:" Không cần khách khí, chúng ta còn nhiều dịp, Lâm phu nhân cứ đi đi, sức khỏe của đứa nhỏ quan trọng hơn. Ta cũng là mẫu thân, ta hiểu lòng của Lâm phu nhân đang lo lắng thế nào".

Dương thị lại cảm tạ Mã thị rồi cùng Hạ Liên chào mọi người rồi tức tốc lên xe ngựa chạy đến tuần phủ.

......

Dương thị cùng Bùi thị chạm mặt ngay trước cổng tuần phủ. Trên đường đi Dương thị cũng hỏi cặn kẽ hơn về lý do Mẫn Trúc bị thương, nhưng do sự việc đột ngột nên bản thân Hạ Liên cũng không quá rõ ràng. Nên khi thấy Bùi thị thì Dương thị còn tưởng cả hai vị tiểu thư của Bùi gia cũng gặp chuyện không may, vì tối qua Mẫn Trúc có nói với cả nhà hôm nay tỷ muội Bùi gia cũng tới học cùng nàng.

Lúc đó mọi người chỉ nghĩ có bạn học có thể mau tiến bộ hơn cũng là điều tốt. Lại nói hai vị tiểu thư Bùi gia cũng là con nhà quan, khi trước gặp qua, tuy không phải quá hiền dịu nhưng cũng có phong phạm tiểu thư khuê các nên Dương thị không nghĩ nhiều.

Bùi thị thì nghe gia đinh nhà tuần phủ nói nhị khuê nữ của mình gây chuyện ở tuần phủ thì hận không thể mọc cánh bay tới mà xách đứa con không nghe lời của bà về giáo huấn một trận. Giờ nhìn thấy Dương thị lại nghĩ là hai đứa nhỏ xích mích nên Triệu phu nhân mời cả hai nhà tới giải quyết nên cũng bớt căng thẳng. Dù sao hai nhà có lỗi vẫn tốt hơn một mình bà ta không phải sao.

Khi hai người bước vào phòng khách trong viện Phó thị, Dương thị nhìn quanh chỉ có hai khuê nữ Bùi gia và nha hoàn. Phó thị và khuê nữ của nàng thì lại không thấy đâu.

Bên kia Bùi thị cũng vội vã chạy đến chỗ hai khuê nữ của bà ta vồn vã hỏi:" Là chuyện gì xảy ra? Không phải ra dặn con phải ngoan ngoãn sao? Lại nháo ra cái sự gì rồi?"

Tố Linh thấy nương tới cũng không dám khóc, từ khi bước vào phòng này tỷ tỷ của nàng cũng lạnh mặt không nói câu nào. Bây giờ để nương nàng biết nàng có khi còn bị phạt nặng hơn cả cấm túc ấy chứ.

Tố Thục ấm ức từ nãy tới giờ, bây giờ Bùi thị tới nàng ta mới thầm thì kể lại toàn bộ câu chuyện mới xảy ra lúc sáng cho Bùi thị. Mong là nương nàng ta có thể giúp nàng ta vẫn tới được tuần phủ để học cầm.

Bùi thị nghe Tố Thục nói xong mà tức đến mức thở gấp. Bà ra hung dữ nhìn Tố Linh nghĩ " trước khi bước vào đây thì còn nghĩ hai đứa nhỏ vui đùa không cẩn thận, giờ hay rồi, do con mình khi không đẩy ngã con người ta. Ở trong nhà còn bao che được, giờ sự việc rành rành ở nhà người ta, có muốn che cũng che không nổi". Càng nghĩ Bùi thị càng tức đến nỗi thở dồn dập.

Dương thị đứng một lúc không thấy ai nói gì, nàng định hỏi Hạ Liên xem Mẫn Trúc ở đâu. Đúng lúc nàng ngẩng đầu lên thì Phó thị từ cửa bước vào. Dương thị khụy gối hành lễ:" Triệu phu nhân khỏe".

Phó thị tự tay đỡ Dương thị nói:" Ta đã nói với muội thế nào? Sao khách khí như vậy? Hay muội giận ta chuyện gì?"

Dương thị vừa lo Mẫn Trúc vừa bối rối nói:" Muội không phải, nhưng Mẫn Trúc con bé có sao không? Muội thực sự lo lắng, nếu tướng công nhà muội biết con bé bị thương sẽ trách muội mất". Nói tới đây Dương thị bật khóc, nàng từ nãy giờ kìm nén lo lắng, tới giờ cũng chưa thấy con của mình, Dương thị không lo cũng không được.

Phó thị an ủi:" Được rồi, con bé đang nghỉ ngơi ở sương phòng, đại phu đã xem qua. Đại phu nói để con bé yên tĩnh chút nữa cho bớt choáng nên ta mới không cho người đưa muội tới sương phòng. Đợi lát nữa con bé tỉnh đại phu lập tức lên báo. Mà hôm nay chuyện này là do nhị tiểu thư Bùi gia làm ra đấy". Nói tới đây Phó thị nhìn Bùi thị, hiển nhiên câu cuối vùng là nói với bà ta.

Bùi thị bị điểm danh cũng lúng túng. Dạy con không nghiêm là lỗi ở mẫu thân, nhưng giờ bà ta cũng không biết làm sao cho phải. Bùi thị trong đầu xoay chuyển một vòng mới bước lên nói:" Thưa hai vị phu nhân, con trẻ đùa giỡn không tránh xảy ra sơ xuất, xin hai vị phu nhân nể tình lần đầu mà tha cho Bùi Tố Linh một lần".

Phó thị thấy Dương thị cau mày, bà vỗ vỗ mu bàn tay Dương thị trấn an, sau đó tiến về phía ghế chủ vị ngồi xuống.

"Hai người ngồi xuống rồi chúng ta nói tiếp, Dương muội, muội tới đây ngồi cạnh ta đi". Lời này Phó thị nói ra đã chỉ rõ bà đứng về phía ai.

Dương thị cũng không chối từ, nàng bước về phía Phó thị ngồi xuống ghế kế bên.

Bùi thị lúng túng một chút rồi cũng ngồi xuống ghế nơi gần nàng ta đứng nhất.

Lúc này nha hoàn mới bưng trà lên đãi khách. Phó thị nhấp nhẹ một ngụm trà rồi nhìn về phía Tố Thục hỏi:" Lúc đó ở nhã gian chỉ có ba người, hai vị tiểu thư Bùi gia và Mẫn Trúc, bây giờ mời đại tiểu thư Bùi gia kể rõ sự tình lúc đó cho ta và mọi người được rõ".

Tố Thục cúi đầu suy nghĩ, mọi người thấy nàng ta cúi đầu không nói thì đều nghĩ nàng ta đây là thương muội muội nên không muốn mở lời. Nhưng thực ra Tố Thục không có phải vì thương muội muội mà nàng ta đang nghĩ làm sao cho bản thân ít dính líu đến chuyện của Tố Linh nhất có thể.

Phó thị đang muốn nhắc nhở thì Tố Thục ngẩng đầu nước mắt đã đầm đìa nói:" Hồi Triệu phu nhân, Dương phu nhân, chuyên lúc sáng này là do muội muội của con nóng nảy. Tỷ muội con cảm kích phu nhân đã chu toàn bàn học cho. Vì con là lớn nhất, nên chon bàn phía xa bàn sư phó. Khi con quay đi thì muội muội bước tới bàn Lâm muội, con cũng không rõ tại sao muội muội lại kéo ngã Lâm muội. Lúc con chạy tới thì đã quá trễ".

Tố Thục không hề nói sai, đúng là trong chuyện này nàng ta có oan mà không thể nói. Giờ nàng ta nói đúng sự thật, hy vọng bản thân nàng ta vẫn được đến đây học cầm đi.

Phó thị nghe vậy nghiêm giọng nói:" Sự việc như vậy sao? Sao sáng nay Bùi đại tiểu thư nói khác?"

Tố Thục bước tới ôm Tố Linh đau khổ nói:" Phu nhân xin hiểu cho con làm tỷ tỷ, cũng không thể để muội ấy lo lắng một mình. Con lúc đó cũng chỉ nói tránh đi chứ không hề đổ tội cho Lâm muội"

Phó thị không nói gì, bà quay sang nhìn Tố Linh, hai hàng chân mày chau lại hỏi:" Bùi nhị tiểu thư có thể cho ta biết vì sao phải kéo ngã Mẫn Trúc không? "

Bùi Linh nghe nhắc đến tên thì sợ hãi đến oa oa khóc rống lên.

Phó thị đập bàn quát:" Câm miệng, ngươi còn khóc sao? Ngươi tuy nhỏ tuổi nhưng cũng lớn hơn Mẫn Trúc, con bé cũng gọi ngươi một tiếng "Bùi tỷ". Vậy mà ngươi thế nào? Không nói không rằng kéo ngã người ta, giờ ngươi ở đây khóc cho ai xem?"

Dương thị, Bùi thị cũng bị sự uy nghiêm của Phó làm cho sửng sốt.

Tố Linh thì lập tức nín khóc hai mắt mở to nhìn Phó thị. Phó thị nghiêm mặt:" Nói, lý do vì sao kéo ngã Mẫn Trúc?"

Tố Linh ấp úng nữa ngày:" Con... Con... Con thực sự không cố ý, xon chỉ muốn ngồi gần sư phó nên kéo muội ấy ra, không ngờ muội ấy bị như vậy?"

"À, vậy sao? Ngươi không biết nói chuyện sao? Muốn gì cứ kéo người ra rồi tính sao?" Phó thị càng nghe càng bực mình, âm lượng từng câu hỏi cũng theo sự bực mình của bà mà tăng cao, câu sau lại cao hơn câu trước.

Bùi thị lúc này vội vã đỡ lời:" Phu nhân xin tha cho khuê nữ của ta một lần, ta tuyệt đối sẽ nghiêm khắc giáo huấn nàng. Sau này tuyệt không xảy ra sai phạm nữa".

Phó thị khinh thường không liếc nhìn Bùi thị một cái. Phó thị nhìn Dương thị hỏi:" Ý muội như thế nào?"

Dương thị trước giờ cũng chưa có ai bắt nạt con nàng, mà con nàng cũng không gây tổn thương cho ai phải mời đại phu như thế này. Dương thị hít sâu trấn định lại nhìn Bùi thị nói:" Ta không biết nhà Bùi phu nhân như thế nào, nhưng con trẻ làm sai xưa nay là phải chịu phạt để rèn lại tính tình. Bùi phu nhân xem thế nào thì hợp lý?"

Dương thị không đưa ra hình phạt mà để Bùi thị tự phạt con mình, một là không gây phiền phức đến trượng phu, hai là nếu đưa ra mức phạt quá nặng người ta lại nghĩ nàng trả thù thay khuê nữ. Thêm nữa nàng thật cũng không biết phạt thế nào với hành vi xem thường người khác của Tố Linh. "Nếu Bùi nhị tiểu thư không phải xem thường Mẫn Trúc thì tiểu cô nương này cũng không dám lỗ mãng như vậy", Dương thị nhìn Tố Linh nghĩ ngợi trong lòng.

Bùi thị bị đẩy trả lại, bà ta có chút khó xử, con của mình yêu chiều bao lâu nay, giờ phạt nhẹ lại bị nói bênh con, phạt nặng thì người làm nương như bà thật không nỡ.

Phó thị quyết đoán nói:" Nếu cả hai đều khó xử thì để ta ra hình phạt vậy. Thứ nhất, cấm túc nhị tiểu thư Bùi gia một năm, việc này ta sẽ cho gia nhân của ta đến Bùi gia giám sát thường xuyên. Thứ Hai, chép nữ huấn ba ngàn lần để nhớ cho rõ việc mà một cô nương, một nữ tử nên hành động và cư xử. Đương nhiên việc này sẽ do ta làm chủ kiểm chứng. Nếu có ai giúp Bùi nhị tiểu thư viết thì từ ba ngàn lần lập tức lên sáu ngàn lần".

Tố Linh bây giờ là không cả kịp khóc, trợn mắt há mồm nhìn Phó thị.

Phó thị nhướng mày:" Sao? Không phục? Vậy ta cho người làm ngươi bị thương như Mẫn Trúc vậy, một đổi một".

Bùi thị nghe vậy thì miệng vừa mở ra xin tha cũng khép lại. Lúc nãy Tố Thục có nói con nhỏ nông thôn kia ( ý bà ấy là nói Mẫn Trúc ý) là nằm cáng khiêng tới sương phòng đấy. Bùi thị vội vã sửa lời cửa miệng:" Phục, đương nhiên Tố Linh phục, tạ phu nhân thương tình. Còn đứng ngây ra đó! Mau tạ Triệu phu nhân nhân từ". Nói xong bà ta đẩy Tố Linh lên phía trước.

Tố Linh nấc lên từng tiếng:" Tạ...tạ phu...phu nhân khai ân..."

Phó thị lại nói thêm:" Từ mai hai người các ngươi không cần tới đây học cầm nữa..."

Lời chưa dứt Tố Thục đã mạnh mẽ quỳ xuống:" Xin phu nhân khai ân, con tuyệt đối ngoan ngoãn học cầm. Xin phu nhân thương con một lòng cầu học cho con tới học cùng Mộc sư phó!"

Phó thị nhíu mi:" Bùi đại tiểu thư thực muốn học như vậy?"

Tố Thục liên tục gật đầu quả quyết:" Xin phu nhân chấp thuận, con nguyện ở ngoài thềm nhã gian để được nghe giảng".

Dương thị nhẹ nhàng nói:" Nếu Bùi đại tiểu thư muốn học thì chi bằng cầu Mộc sư phó, đừng làm khó Triệu phu nhân".

Phó thị gật đầu nói phải, lúc này Thu Cúc tiến vào báo Mẫn Trúc đã bớt choáng váng, mọi người lại lục tục chạy tới sương phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui