Xuyên Qua Tỉnh Dậy Lại Phải Cứu Vớt Nữ Phụ


Chuyện gì đang xảy ra trước mắt y đây!?---Tử Khúc mệt mỏi rời khỏi phòng hiệu trưởng với giấy tờ trong tay, ngày hôm nay cậu chính thức bị đuổi học vì tội danh quấy rối tình dục nữ sinh.Đâu đến nỗi nào, Tử Khúc bĩu môi chậm chạp đi về phía trước, hôm nay là thứ bảy vào giờ này học sinh vốn chẳng được mấy lớp học.

Cũng may là cậu ngoan ngoãn lựa chọn ra đi trong im lặng không nháo lên, nếu không lúc này cậu đã bị người người nhìn ngó rồi.Quyết định dùng hết năm mươi triệu kia là đúng, tránh cho bản thân chịu thiệt chỉ trong gần một tháng đã dùng hết năm mươi triệu giờ rời đi cũng không oán trách gì ai.Tử Khúc cầm giấy tờ trong tay mà cảm thấy vi diệu, vậy nếu trở về cậu mà có phạm phải tội danh này thì có bị nhà trường đuổi học không?Chắc là không đi, Tử Khúc vừa giàu có vừa là thần đồng trong mọi lĩnh vực, cho dù cậu có sai thì thầy cô cũng sẽ bao che đi không ít.Vừa hồi tưởng vừa trở về ký túc xá dọn dẹp tất cả đồ đạc có giá trị bỏ vào chiếc vali cũ kỹ rồi rờ đi trong sự ngỡ ngàng của bạn cùng phòng.


Ai cũng không hiểu cậu định làm gì, có hỏi cậu cũng không trả lời thậm chí còn lạnh nhạt nhìn họ một cái, làm họ sợ hãi trong lòng mà không nhiều chuyện nữa.Tử Khúc cùng chiếc vali cũ đi đến khu hồ bơi lúc trươc, sau hai tiếng giải quyết trên phòng hiệu trưởng thì tiệc tùng gì đó ở đây đã kết thúc, trở lại thành khu vận động bơi lội rộng lớn trống rỗng không một bóng người.Cậu đến đây là vì quên mất sợi dây chuyền khi nãy đã tháo ra để trên kệ gương.

Cũng chả quý giá hay hiếm lạ gì nhưng nó là thứ mà con ma kia nhờ lấy.[ Lấy rồi sẽ được rời đi.

]"...."Đấy, từ khi bị đuổi học vài phút trước thì con ma đã xuất hiện với trạng thái truyền âm, tuy không biết sợ dây có phải di vật dì của nó hay không như thôi kệ, Tử Khúc dễ dàng lấy được vật phẩm truyền tống trở về.Đơn giản nhỉ?Đó là suy nghĩ trước khi bản thân bị rơi vào hồ bơi sâu năm mét của Tử Khúc.Tử Khúc "...." cậu không biết bơi.[ Yên tâm, chết là hết.]" Ồ, vậy chết thôi." Tử Khúc thả lỏng cơ thể mặc cho nó từ từ chìm xuống đáy hồ, không thể hô hấp mà ngất đi.Đây giống như ...!con cò lộn cổ xuống ao?Ý thức của cậu chỉ kết thúc ở đây.----Có ai cho y biết chuyện gì xảy ra không!?Chí Vẫn ngẩn người nhìn đến phía chiếc xe cấp cứu đang dừng, từ xa là những y tá đang mang cáng cứu thương có người nằm chạy ra từ khu vực hồ bơi.Lời nói xôn xao xung quanh từng chữ từng chữ rơi vào tai y." Ai vậy, chết rồi à!"" Suỵt, nghe nói là một nam sinh."" A? Chuyện là thế nào vậy, cậu biết không?"" Không rõ, nhưng mình nghe được gì mà bị đuổi học rồi tự tử gì đó."" Thật à!"" Ừ, cũng thật đáng tiếc."Cái gì? Các người đang nói cái gì vậy, không phải đúng không...!chắc chắn là trùng hợp thôi, chắc chắn là vậy...!ai nói cho y biết chỉ là trùng hợp đi được không?Chí Vẫn lắc lư lùi về sau, trong đôi mắt vẫn dán chặt về phía xa kia nơi chiếc xe cứu thương kia.Đột nhiên cánh tay y có ai giữ lại, Nhược Nhan rung rẩy ôm lấy tay Chí Vẫn, nhỏ giọng lấp bấp nói, "...!có..

có phải là..


là Tử Khúc không? Cậu ấy...!cậu ấy..."" Cô câm miệng!" Chí Vẫn phẫn nộ vung tay ra, lực đạo mạnh mẽ khiến Nhược Nhan mất thăng bằng mà ngã xuống nền bụi bẩn.Nhược Nhan ấm ức ngẩn đầu nhìn Chí Vẫn nhưng y vẫn không buồn mà bố thí cho ả ánh mắt nào, một mạch chạy về phía đám đông đang tụ tập kia.Chí Vẫn muốn xác nhận, cảm giác thấp thỏm này y chịu không nổi nữa rồi.Nhưng lý trí mạnh mẽ vừa rồi đã bốc hơi sau khi thấy Nhài Hạ đang khóc nức nở ngồi gục xuống nền.Không...!đừng mà, tại sao mọi chuyện lại đi theo hướng y không mong muốn nhất!Bước đến gần hơn, hình ảnh càng hiện rõ trong đôi mắt, y tá cầm lấy một mảnh vải trắng ở trước mắt cậu phũ lên gương mặt quấn lấy tâm trí y những ngày qua.Thời gian như trôi chậm lại, mọi lời bàn tán xung quanh trở nên nhỏ dần nhỏ dần, lỗ tai y ù ù như rơi vào dòng nước sâu tối tâm mờ mịt.

Cả người Chí Vẫn vô lực khụy xuống bên cạnh nơi đặc cáng cứu thương, Nhài Hạ có chút bất ngờ ai lại giống như cô, thương tiếc cho Tử Khúc đến vậy nhưng vừa nhìn thấy Nhài Hạ hận không thể đánh y một trận.Chỉ là ở trước mặt Tử Khúc, cô muốn tử tế lần cuối để người bạn này của mình được yên ổn nghỉ ngơi.Nhài Hạ không nói gì chỉ rơi vào trạng thái suy sụp đến không đứng dậy nỗi.Vậy mà Chí Vẫn lại thử thách tính nhẫn nại của cô, chỉ vì y không thể tin nổi mắt mình muốn xác nhận lại lần cuối vì vậy y đã mở vải trắng ra.Những người xung quanh hốt hoảng lùi về phía sau, đây là hành động bất kính họ sợ vận rủi đeo bám mình.Nhài Hạ trừng mắt tức giận đẩy tay Chí Vẫn ra, " Anh cút đi, đừng làm phiền cậu ấy nữa!!"Cô áy náy nhẹ nhàng che mảnh vải lại, " Xin lỗi cậu nha, tên khốn này thật đáng đánh, xem nhưng lần này là lần cuối mình quấy rầy cậu vậy."Nói xong Nhài Hạ liền quay sang tát Chí Vẫn một bạt tay rôm rả hết lực, cô phẫn hận đẩy y tránh ra, " Tên độc ác như anh đến cho cậu ấy yên nghỉ anh cũng không cho à!?"Chí Vẫn không tức giận chỉ cố chấp bò về phía trước, nội tâm y hỏng mất rồi có ai biết hay không?Nhưng Nhài Hạ không hề muốn y đến gần Tử Khúc chút nào, cô lại hết lần này đến lần khác đẩy y ra, Chí Vẫn té ngã vài lần rồi cũng cố chấp bò về." Vì sao? Vì sao mọi chuyện đều do anh cùng cô ả kia gây ra mà giờ đây anh còn giả mèo khóc chuột cho ai xem, cho ai xem!!!" Nhài Hạ tức giận hét lớn lần này là sử dụng nắm đấm chứ không phải chỉ đẩy y ra nữa.Vừa đánh y, cô vừa giận dữ nói, " Bắt nạt cậu ấy là anh, lừa gạt cậu ấy cũng là anh, hãm hại cậu ấy cũng là anh, ép cậu ấy đến bước đường này cũng chính là anh!! Họ không biết nhưng tôi biết hết! Lúc đầu tôi không hiểu vì sao cậu ấy lại cố gắng cho tôi đồng ý lời tỏ tình giả tạo kia của anh, nhưng giờ tôi đã biết, cậu ấy nhất định là muốn cho tôi xem bộ mặt đểu cáng của anh!! Cút đi !!"" ..


tránh xa cậu ấy ra, xem như tôi xin anh...!đừng khiến cậu ấy phải oán hận anh nữa." Nhài Hạ hết sức đánh lại gục xuống bật khóc." Vậy...!tôi xin lỗi cậu ta...!còn kịp không?"Giọng y khàn khàn vô lực lên tiếng, ánh mắt vẫn không rời nơi vải trắng che đi.Thấy Chí Vẫn một mực lì đòn, Nhài Hạ phẫn uất hét lên, " Anh lấy tư cách gì! Rồi cậu ấy sẽ nhận được sao, sẽ sống lại sao!? Muộn rồi, anh chẳng cần làm gì cả, làm ơn tránh ra đi."" Tôi..." Chí Vẫn mím môi mờ mịt nhìn về phía trước.Đúng rồi, lấy tư cách gì?Người thương còn có thể nhận lời xin lỗi của y sao, sẽ lại cười cười nói nói như trước sao?Chí Vẫn không thể ngờ sẽ có một ngày bản thân cam tâm chịu đựng sự thấp kém mà quỳ trước mặt đám đông như thế này, cũng không thể ngờ rằng bản thân có một suy nghĩ, nếu như trước đó y chấp nhận sự thật nói với cậu rằng Chí Vẫn thích Tử Khúc thì sao? Mọi chuyện sẽ khác chứ?Nhưng, nếu như thì làm được gì, người y thương đã ra đi mãi mãi, nơi đây chỉ còn lại thi thể lạnh tanh.

Chí Vẫn lén lút như hôm nắng sáng đẹp đẽ ấy chạm vào tay cậu, nhưng lại khác biệt giữ ấm áp và lạnh băng.Hoàn --Giấc mộng thuở thanh xuân - end/ 16 chap..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận