Xuyên Qua Tinh Tế Ta Trồng Cây Làm Ruộng

Hạ Hoài An dùng thêm hai mươi ngày công năng rà quét tìm bảo vật nhưng thu hoạch không lớn như tinh thạch cực phẩm. Tính ra thì có điểm lỗ vốn. Cậu quyết định không dựa vào hệ thống nữa thử xem cậu và Ân Huyền có tìm kiếm được cái gì không.

Hạ Hoài An đi ở phía trước: “Nơi đây có mộc năng lượng. Chắc chúng ta lại thu hoạch được linh thảo.”

Đi lên chút nữa quả nhiên thấy vài nhánh linh thảo. Có điều những linh thảo này làm cậu hơi chần chờ.

Ân Huyền đi về phía cậu: “Làm sao vậy? Linh thảo có vấn đề sao?”

Cậu nhỏ giọng: “Linh thảo không có vấn đề, nhưng hình như chúng nó vừa mới trồng xuống.”

Nói đến đây Ân Huyền liền hiểu. Lấy tài nguyên làm mồi là chiêu trò tinh tặc thường dùng. Tuy không mới lạ nhưng bao năm vẫn dùng tốt.

Động tác hai người kín đáo, người ở trong tối không phát hiện ra. Cậu và hắn thản nhiên hái linh thảo trước mặt, rồi cứ đi về hướng phía trước.

Đang lúc hai người cúi người xuống tỏ vẻ chuyên chú hái linh thảo thì năm cơ giáp nhảy ra bao vây hai người.

“Bắt hai người họ lại?” Tên cầm đầu ra lệnh.

Mấy tên thuộc hạ chưa kịp làm gì thì ngay tức khắc cả năm đều bị dây đằng từ đâu ra trói như năm đòn bánh tét.

“A a a!” Cả đám giãy giụa kịch liệt.


“Không xong rồi lão đại, chúng ta gặp ngạnh tra rồi.”

“Hai vị đại hiệp tha mạng, là chúng ta có mắt như mù.”

“Đúng vậy, đúng vậy, là chúng ta mắt mù.”

Hạ Hoài An tiến lên đá đá vào tên la to nhất kia: “5 cấp 6 cấp dị năng, đám tinh tặc này nhất định chuyên đánh cướp cấp thấp tiểu đội thám hiểm. Thấy hai chúng ta lạ mắt tưởng là người mới nên ra tay với chúng ta.”

“Là chúng ta có mắt không tròng, chúng ta chỉ là tài nguyên thiếu thốn nên mới nảy ra ý xấu. Chỉ muốn cướp chút ít tài nguyên, không đảm đương nổi hai chữ tinh tặc.”

Ân Huyền cười lạnh: “Đám người này mười câu thì có mười một câu là nói dối.”

Mắt Hạ Hoài An hiện lên sát ý. Lang bạc mạt thế mười năm, huyết tinh chi khí đương nhiên cậu nhận rõ. Nói đám người này chỉ cướp bóc không giết người, lừa tay mơ thì được chứ muốn qua mặt Hạ Hoài An và Ân Huyền, nằm mơ đi.

Không muốn cùng đám tinh tặc dong dài, Hạ Hoài An nhanh kết liễu năm tên tinh tặc rồi kiểm kê chiến lợi phẩm.

Năm chiếc cơ giáp cấp bốn, một phi thuyền sơ cấp, một nhẫn không gian sơ cấp, bên trong nhẫn linh thảo, tinh khoáng, tinh thạch bày hỗn độn.

Hạ Hoài An cảm thán không thôi: “Cướp bóc cũng giàu thật. Đám người kia thực lực không ra gì nhưng thân gia lại không đơn giản.”

Ân Huyền cười: “Người thức tỉnh đa số thực lực đều nằm ở trung cấp dị năng. Do họ xui xẻo gặp phải chúng ta thôi.”

Nhìn đám tài bảo của tinh tặc, mắt Ân Huyền tràn ngập giảo hoạt: “Chúng ta tìm hang ổ tinh tặc đánh cướp đi.”

Hạ Hoài An mắt sáng lên: “Chúng ta đi hành hiệp trượng nghĩa. Không phải đi đánh cướp.”

Ân Huyền niết má cậu một cái: “Ý nghĩa như nhau.”

Trong vũ trụ rộng lớn muốn kiếm hang ổ tinh tặc là việc rất khó nên Ân Huyền định dẫn xà xuất động. Trước tiên hắn cải tạo lại chiếc tinh thuyền của Hạ Hoài An.

“Phải thể hiện làm sao cho tinh tặc biết chúng ta là kẻ có tiền, như thế mới thu hút tham niệm đánh cướp của tinh tặc. Bên cạnh chúng ta cũng phải chú ý biểu hiện làm sao để đám tinh tặc nghĩ rằng chúng ta không mạnh lắm, nếu tinh tặc nghĩ chúng ta là cường giả thì chúng sẽ trốn hết. Thiết kế cũ của phi thuyền quá giản dị, chỉ thu hút được đám tinh tặc cấp thấp. Tinh tặc cấp cao biết nhìn hàng, thì sẽ trốn chạy mất dạng.”

Nhìn Ân Huyền sửa đổi hoàn toàn vẻ ngoài phi thuyền của mình, cậu nhíu mày: “Sao anh không lấy phi thuyền của tinh tặc mà cải tạo?”

“Phi thuyền của đám tinh tặc kia quá cấp thấp, có cải tạo thế nào cũng không thể hiện ra chúng ta là dê béo. Em chịu khó đi, về liên bang anh cho em chiếc phi thuyền của anh được không?” Ân Huyền một bên sửa chữa một bên dỗ dành.

Nhớ đến chiếc phi thuyền to lớn, lộng lẫy, xa hoa thái quá, cậu bĩu môi làu bàu: “Ai mà thèm.”


Miệng nói không cần nhưng môi khẽ mỉm cười đã vạch trần suy nghĩ thật sự trong lòng Hạ Hoài An. Ở bên cạnh, Ân Huyền nhìn mà lòng ngứa ngáy. Hắn ghé lại gần rồi hôn khẽ vào khóe môi cậu. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước. Giọng hắn trở nên khàn khàn: “Anh sắp sửa xong phi thuyền rồi, lát nữa hai chúng ta “nghỉ ngơi” trong đó nhé?”

Cậu nhẹ gật đầu hiểu ý “nghỉ ngơi” cũng không phải nghỉ ngơi thật sự.

Hôm sau một chiếc phi thuyền bay vào tinh hà vũ trụ.

Ở một diễn đàn đen đang thảo luận sôi nổi.

“Nghe nói dạo này có hai đại ma vương đi tiêu diệt tinh tặc chúng ta.”

“Ta cũng nghe nói. Mấy chục đoàn tinh tặc sơ cấp, trung cấp đã bị diệt rớt.”

“Nghe nói hai người đó chỉ giết những tinh tặc chuyên giết người. Ai chưa giết người chỉ bị lột hết sạch sẽ.”

“Ta đây, ta là người bị lột sạch sẽ đây. Ngay cả quần lót cũng không chừa. Đúng là diệt tinh tặc cuồng ma.”

“Diệt tinh tặc cuồng ma gì chứ? Gặp phải Sát Lang bang chúng sẽ chết không có chỗ chôn.”

“Không xong, Sát Lang bị diệt rồi!”

“Cái gì? Sát Lang mà cũng bị diệt. Bang chủ Sát Lang bang là thất cấp dị năng giả a!”

“Xem ra thực lực của diệt tinh tặc cuồng ma cao hơn chúng ta nghĩ.”

“Mọi người mau trốn đi.”

“Trốn ở đâu đây, ngay cả hang ổ của Sát Lang bang cũng bị xốc.”


“Hang ổ Sát Lang bang bị xốc là do một phân đội Sát Lang bang tập kích diệt tinh tặc cuồng ma, không may bị phản sát. Có một tên trốn thoát chạy về Sát Lang bang cầu cứu, tên đó thực ra có thể trốn là diệt tinh tặc cuồng ma cố ý nương tay để đến sao nguyên cả địa bàn Sát Lang bang.”

“Có gan tìm đến Sát Lang bang, xem ra hai ma vương này có thể là thất cấp dị năng.”

“Đáng giận, thất cấp dị năng mà ngụy trang thành tay mới nhà giàu làm hại anh em chúng ta bị tài vào.”

“Chúng ta nên cầu cứu Hắc Ưng bang không? Có Hắc Ưng, diệt tinh tặc cuồng ma chỉ là dế nhũi.”

“Thay vì cầu cứu Hắc Ưng bang, mọi người nên trốn kỹ thì hơn. Ló đầu ra coi chừng diệt tinh tặc cuồng ma tóm được.”

“Cũng không biết hai cao thủ nhà nào lại ngông cuồng như vậy, họ không sợ gặp phải cao cấp tinh tặc sao?”

Tra xét kỹ càng địa bàn Sát Lang bang từ trong ra ngoài thu được vô số tài bảo.

Hạ Hoài An thở dài: “Tinh tặc càng ngày càng khó lừa. Thấy chúng ta chúng liền chạy trốn mất. Phi thuyền của chúng chất lượng không ra gì nhưng chiếc nào chiếc nấy đều tăng cường tốc độ.”

Ân Huyền trầm ngâm nói: “Tinh tặc e rằng có một diễn đàn riêng, chúng đã thông tri nhau lánh nạn rồi.”

“Không phải trong vũ trụ không có tinh võng sao?”

“Một số vùng ổn định, có thể lắp một mạng lưới liên lạc riêng. Cái này các đại gia tộc đều có.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận