Mặc dù có cả một bách hóa, nhưng số tiền có thể dùng không nhiều lắm, vẫn nên để dành khi đến quân khu dùng thì hơn.
Hai tiếng sau, Thẩm Minh Châu thu dọn xong đồ đạc, mẹ Thẩm cũng xách túi lớn túi nhỏ trở về.
Hai mẹ con nhìn thấy trước mắt nhiều đồ như vậy, nhất trí quyết định để lại hai túi đồ dùng thường xuyên, số còn lại gửi bưu điện.
Chờ Thẩm Minh Châu đến quân khu ổn định lại, bưu phẩm cũng gần đến nơi rồi.
Buổi tối, cả nhà Thẩm Minh Châu đến nhà bác cả ăn cơm.
Ông bà Thẩm đã mất nhiều năm, để lại ba anh em nhà họ Thẩm.
Bác cả Thẩm Thanh Sơn, bác gái Tôn Quyên (Chủ nhiệm hậu cần quân khu).
Vợ chồng bác có ba con trai:
Con trai cả Thẩm Minh Vĩ (Phó đoàn trưởng đoàn một quân khu Kinh Đô), vợ Lý Tiểu Liên (Đoàn văn công), hai đứa con trai: Con trai cảThẩm Tuấn Bá, con trai thứ Thẩm Tuấn Vũ.
Con trai thứ hai Thẩm Minh Dương (Doanh trướng tiểu đoàn ba quân khu Nội Mông), vợ Chu Kỳ không có việc làm, một con trai: Thẩm Tuấn Kiệt.
Con trai thứ ba Thẩm Minh Thư (cán bộ tổ chức), vợ Ngô Ninh (con gái thị trưởng), một con trai Thẩm Tuấn Bằng, một con gái Thẩm Viện Viện.
Chú hai Thẩm Thanh Hà và thím Điền Lan Như làm việc ở Bộ Ngoại giao, không có con.
Nhìn tình hình hiện tại, Thẩm Minh Thư là người có khả năng kế thừa vị trí của cha Thẩm Thẩm Thanh Vân nhất.
Bởi vì anh trai ruột của Thẩm Minh Châu làm việc ở nhà máy dệt, không có năng lực đó.
Thẩm Minh Châu vừa đến nhà bác cả ở quân khu đã bị bác gái, chị dâu cả và chị dâu ba kéo vào phòng.
"Minh Châu, trưa nay, sau khi biết con chuẩn bị đi theo quân, bác đã mua cho con không ít thứ.
Biết con ngại, nên bác gửi bưu điện rồi, còn lại đây là chút tâm ý của bác, chị dâu cả và chị dâu ba.
"
Bác gái nói xong, liền nhét một tập tiền dày cộp vào tay Thẩm Minh Châu: "Giàu nghèo cũng phải lo xa, tuy con không thiếu thốn, nhưng tiền này cứ giữ lấy phòng khi cần dùng, đừng nói với ai, tự mình cất đi.
"
"Bác gái, chị dâu cả, chị dâu ba, con có tiền, không thể nhận của mọi người được.
" Thẩm Minh Châu nói, vội vàng từ chối.
Nhưng cuối cùng một mình chống lại ba người, cô đành chịu thua.
Mấy người nói chuyện thêm một lúc, sau khi ra ngoài, liền bắt gặp ánh mắt dò xét của chị dâu cả Triệu Hiểu Vân.
Thẩm Minh Châu không để ý đến cô ta, sau khi ăn cơm xong, cô ở lại chơi thêm một lúc, sau đó mới tạm biệt bác gái, chị dâu cả, chị dâu ba, trở về nhà.
Hôm sau, Thẩm Minh Châu được cha mẹ và anh trai đưa tiễn lên tàu.
Con gái quá xinh đẹp, cha Thẩm đặc biệt mua cho con gái vé giường nằm khoang mềm.
Như vậy buổi tối lúc ngủ, nếu không có ai khác, có thể đóng cửa lại, yên tâm ngủ.
Lúc tàu sắp chạy, Thẩm Minh Châu hét lớn: "Ba mẹ, đợi con về thăm hai người.
" Vừa dứt lời, tàu đã chạy.
Thẩm Minh Châu ghé vào cửa sổ nhìn theo cho đến khi không còn thấy bóng dáng cha mẹ, cô mới lau nước mắt, cầm theo chiếc bình quân dụng mà bác cả tặng đi lấy nước nóng, tiện thể đi vệ sinh.
Lúc đi ngang qua gương, cô ngắm nhìn nhan sắc tuyệt trần của mình một lúc.
Da thịt trắng nõn sáng bóng, mặt trái xoan, mày liễu, mắt phượng, môi cánh hoa, nụ cười xinh đẹp quyến rũ.
Phảng phất cảnh sắc bên ngoài gương đều biến thành vật làm nền.
Một phút sau, Thẩm Minh Châu thu lại ý cười, nhận nước ấm xong, trở về giường nằm nghỉ.
Cô là một nữ tử tay trói gà không chặt, tốt nhất là không nên ra ngoài gây chú ý.
Nếu không xảy ra chút chuyện gì thì không hay.
Bên kia, cha Thẩm trở lại văn phòng gọi điện thoại cho con rể, thông báo ba ngày sau giữa trưa sẽ đến ga xe lửa đón con gái Thẩm Minh Châu.
Cố Dịch Minh nghe thấy tin Thẩm Minh Châu đến thì sững sờ, anh phản ứng lại muốn hỏi gì đó, thì cha vợ đã cúp máy.
Điều này làm cho anh nhất thời có chút bất đắc dĩ day day trán.
Nhưng nghĩ đến người vợ từng gặp mặt hai lần của mình, anh vội vàng đi xin nghỉ về khu tập thể thu dọn nhà cửa.
"A, vợ cậu đây là muốn đến sống cùng cậu thật tốt sao?"
Mấy năm nay, đoàn trưởng Hồ Kiến Quốc vẫn luôn đau lòng cho người thủ hạ đắc lực của mình kết hôn ba năm còn chưa từng chung sống.
Bây giờ nghe thấy tin tức vợ anh đến, rất vui vẻ thay cho anh.
Cố Dịch Minh cười cười không trả lời.
Bởi vì trong lòng anh cũng vô cùng thấp thỏm.
Không biết Thẩm Minh Châu đến đây là để theo quân, hay là muốn nói chuyện ly hôn với anh.
Cũng không trách Cố Dịch Minh có ý nghĩ này.
Không chút khách khí mà nói, Thẩm Minh Châu là tiểu thư con nhà giàu có, còn anh chỉ là một chàng trai nông thôn.
Địa vị của hai nhà bọn họ cách biệt quá lớn.
Nếu không phải ba năm trước anh sau khi làm nhiệm vụ xong, tình cờ đi ngang qua cứu Thẩm Minh Châu.
E là cả đời này hai người bọn họ cũng sẽ không có bất kỳ giao thoa nào.