Bên trong phòng khách kê một bộ bàn ghế ăn, ngoài ra không còn gì khác.
Bên trái là phòng ngủ, rộng chừng mười mét vuông, bên trong kê một chiếc giường đôi, một chiếc tủ quần áo hai buồng, một chiếc tủ thấp có ngăn kéo.
Ở giữa là nhà vệ sinh rộng khoảng ba mét vuông.
Phần diện tích còn lại chừng năm mét vuông là nhà bếp.
Đối với những gia đình trẻ thời buổi này, đây đã là một căn hộ đáng mơ ước.
"Em thu dọn đồ đạc trước đi, anh đi nấu cơm.
"
Thấy Thẩm Minh Châu có vẻ hài lòng về căn hộ, Cố Dịch Minh nói một câu "Anh đi nấu cơm" rồi xách ba chiếc túi vào phòng ngủ, sau đó đi rửa tay, vào bếp nấu nướng.
Trước khi ra ga tàu hỏa đón Thẩm Minh Châu, anh đã nấu cơm xong xuôi rồi.
Bây giờ chỉ cần nấu thêm thức ăn là được.
Biết Thẩm Minh Châu từ nhỏ đã quen được nuông chiều, nên Cố Dịch Minh cố ý nấu cơm tẻ, thịt lợn mua từ sáng sớm, đem kho cùng khoai tây.
Còn anh thì ăn bánh bao hấp và rau xào ở nhà ăn.
Thẩm Minh Châu không biết Cố Dịch Minh đã chuẩn bị cơm nước tươm tất cho cô.
Lúc này, cô đang phân loại đồ đạc, quần áo cất vào tủ,
Còn đài bán dẫn, phích nước thì đặt trên nóc tủ thấp.
Đèn pin, pin và những món đồ ăn vặt khác cất vào trong ngăn kéo.
Mượn tay trong tủ, lại mua mười bánh xà phòng thơm, mười bánh xà phòng, hai hộp bột đánh răng, tổng cộng tốn 4 tệ, số tiền còn lại có thể dùng: 330,3 tệ.
Thẩm Minh Châu cầm quần áo và xà phòng thay trên xe lửa đi nhà vệ sinh giặt quần áo.
Nhà vệ sinh là loại nguyên thủy nhất, ngoại trừ một cái bệ ngồi xổm, thì chỉ có một vòi nước.
Nhưng Cố Dịch Minh đã đặt một cái giá để đồ rửa mặt và một cái xô hứng nước ở bên trong.
Bình thường rửa mặt, đi vệ sinh cũng coi như tiện.
Trong nhà vệ sinh có hai chậu giặt quần áo nhôm mới, còn có hai cái thau tráng men có họa tiết uyên ương nghịch nước, viền hoa văn màu đỏ, đáy có chữ hỷ.
Thẩm Minh Châu mỉm cười, lấy nước cọ chậu một lần rồi mới chuẩn bị giặt quần áo.
Cố Dịch Minh nghe thấy tiếng động, bước nhanh đến cửa nhà vệ sinh, nhìn Thẩm Minh Châu đang chuẩn bị giặt quần áo, cau mày nói: "Em để đó để anh giặt một lát, vừa mới đổ nước lạnh, em đừng đụng vào.
"
"Chỉ có một bộ quần áo, không sao đâu.
" Thẩm Minh Châu vừa nói, vừa ngồi xổm xuống giặt.
Cố Dịch Minh vừa định giơ tay ra giành lấy, mắt sắc nhìn thấy một bộ đồ nhỏ, trong nháy mắt lỗ tai đỏ bừng, hốt hoảng bỏ chạy.
Một chiếc váy và quần lót rất nhanh đã được giặt sạch.
Thẩm Minh Châu vắt khô rồi đem ra ban công phơi.
Lúc này, Cố Dịch Minh bưng đồ ăn tới, nói: "Anh làm xong cơm rồi, ăn cơm thôi.
"
"Anh đợi một chút, em từ kinh đô đến mang theo hai con vịt quay đến, anh xem có bị hỏng không.
"
Thẩm Minh Châu nói xong đi vào phòng, cầm hai túi giấy dầu bọc vịt quay đi ra, đưa cho Cố Dịch Minh.
Cố Dịch Minh vội vàng nhận lấy, mở túi giấy dầu ra ngửi thử, xác định không bị hỏng mới yên lòng.
Sau đó, anh nhìn Thẩm Minh Châu với vẻ mặt hơi xấu hổ: "Mỗi quân nhân một tháng chỉ có ba cân tem phiếu thịt, muốn ăn thịt một miếng lớn cũng không dễ dàng gì, anh thấy hai con vịt quay này ít nhất cũng phải bốn cân thịt, nếu như hỏng thì quá đáng tiếc.
"
"Dù không hỏng, để thêm một ngày nữa cũng không khác là mấy, hai ta không ăn được nhiều như vậy, nếu anh có đồng đội nào thân thiết, có thể mang qua cho họ thêm món.
" Thẩm Minh Châu nghe vậy, rất hiểu lòng người nói.
"Không cần, còn một con để tối ăn.
"
Rõ ràng con vịt nướng này là Thẩm Minh Châu cố ý mua cho anh.
Nếu đem cho người khác thì thật đáng tiếc.
Vẫn nên để dành cho hai người bọn họ ăn thì hơn.
"Vậy anh bày ra đĩa đi, lát nữa ăn một con.
" Thẩm Minh Châu nói xong, đi vào bếp lấy bát đũa.
Cách bài trí của phòng bếp cũng không tệ, còn có một cái bồn rửa bát làm bằng xi măng, nhìn rất sạch sẽ.
Cố Dịch Minh thấy Thẩm Minh Châu đang đánh giá phòng bếp, nghĩ đến việc cô lớn như vậy có thể chưa từng nấu cơm, bèn nói:
"Sau này anh sẽ về nhà nấu cơm đúng giờ, nếu anh đi làm nhiệm vụ không có ở nhà, em cứ đến nhà ăn ăn, tuy rằng đồ ăn ở nhà ăn không ngon lắm, nhưng cũng tốt hơn là nhịn đói.
"
"Vâng.
"
Thẩm Minh Châu không giải thích là mình biết nấu ăn, huống hồ ở thời đại này cô còn chưa dùng bếp than bao giờ.
Chờ đến khi Cố Dịch Minh không có ở nhà, cô sẽ thử xem sao.
Đến lúc đó, cho anh một bất ngờ cũng thú vị.
Sau đó, hai người cầm đồ ra phòng khách ăn cơm.
Cả hai đều không có thói quen ăn không nói, ngủ không thưa.
Thẩm Minh Châu tìm chuyện để nói, hỏi thăm thông tin gia đình của Cố Dịch Minh.
Cuối cùng được biết nhà Cố Dịch Minh ở nông thôn.
Trong nhà có bốn anh trai, một em gái song sinh.
Tất cả đều đã lập gia đình.
May mắn là, nhà Cố Dịch Minh đã phân gia.
Bố mẹ ở với anh cả.
Ba người anh còn lại mỗi năm phải đưa cho bố mẹ hai trăm năm mươi cân lương thực và hai lạng thịt.