Xuyên Qua Tn70 Quân Hôn Hai Vợ Chồng Đều Hơi Điên


Lưu Hồng Ba thì cô không cho uống thuốc, chai nước ngọt kia đã bị cô bỏ thuốc rồi, lúc trước ở trong phòng cô đã lén tráo đổi.


"Nóng quá! Nóng chết mất! anh Quân ~~~"

Lưu Hồng Ba đã thần trí mơ hồ, hiện tại anh ta chỉ muốn tìm một thứ gì đó mát mẻ để hạ nhiệt, vì thế anh ta ôm chầm lấy Thạch Hiểu Quân đang ở gần nhất, một tiếng "anh Quân" kia gọi đến trăm chuyển ngàn hồi, so với phụ nữ còn kiều mị hơn.


Nguyễn Thất Thất rùng mình một cái, sởn cả gai ốc.


Mười mấy phút sau, dược lực trong cơ thể ba người Thạch Hiểu Quân bắt đầu phát tác, bọn họ tỉnh lại, con mắt mỗi người đều sung huyết, giống như muốn ăn thịt người.


!

Cô lấy ra một túi hạt dưa ngũ vị hương, vừa xem kịch vui vừa ăn, tôi thích nhất là xem loại kịch cay mắt thế này.


Tình cảnh này, phải hát vang một khúc mới hợp.


"Cúc hoa tàn rụng khắp sân, nụ cười người đã úa màu, hoa rơi người tan nát! "


Cô ngân nga hát, bài hát này đúng là quá hợp với hoàn cảnh.


"A! "

Tiếng kêu thảm thiết của Lưu Hồng Ba vang vọng bên tai, biểu cảm vô cùng thống khổ, phía dưới thân là một vũng máu.


Cô trợn to mắt, đàn ông mà cũng chảy máu cơ đấy, lại học được thêm kiến thức mới rồi, thật không tệ!

Cô cúi người xuống nhìn, rốt cuộc cũng phát hiện ra nguyên nhân.


Thì ra Lưu Hồng Ba bị bệnh trĩ!

Cô tiếc nuối thở dài, cô còn tưởng đàn ông cũng có màng cơ chứ!

Dược lực của ba người Thạch Hiểu Quân còn chưa tan, hai viên thuốc màu xanh, đoán chừng còn có thể duy trì thêm một tiếng nữa, Nguyễn Thất Thất xem đến phát chán, chuẩn bị trở về nhà khách.


Cô nhìn bốn người đang diễn kịch trước mặt, mở cửa đi ra, vừa đi đến cầu thang, liền đụng phải Lục Dã đang vội vàng chạy tới.


"Cô không sao chứ?"

Giọng điệu Lục Dã rất gấp gáp, nhưng anh thấy quần áo và tóc tai cô đều rất gọn gàng, cảm xúc cũng không có gì bất thường, lúc này mới yên tâm.


Anh vừa mới biết tên khốn nạn Lưu Hồng Ba kia, vậy mà lại dám đến tận nhà khách tìm cô, vội vàng chạy đến đây, may mà cô không xảy ra chuyện gì.


"Tôi không sao, anh có muốn xem kịch hay không?"

Cô nháy mắt với anh, lộ ra nụ cười thần bí.


Kiếp trước Lục Dã cũng chạy đến, nhưng khi đó cô đã bị bọn chúng làm hại, Lục Dã đã ra tay dạy dỗ bốn người Lưu Hồng Ba một trận, hai chân của Thạch Hiểu Quân bị đánh gãy, Lưu Hồng Ba thiếu chút nữa thì bị đánh chết.


Lục Dã muốn báo công an, nhưng Nguyễn Thất Thất lại sợ lời đồn đại dị nghị, cầu xin anh giữ bí mật, Lục Dã bất đắc dĩ đành phải đồng ý.



Nhưng tất cả bọn họ đều đã đánh giá thấp lòng dạ độc ác của những kẻ tiểu nhân kia, cha của Thạch Hiểu Quân là phó chủ nhiệm hội, chú là lãnh đạo quân khu, anh ta lại là con trai duy nhất của hai nhà, bị Lục Dã đánh thành tàn phế, nhà họ Thạch ghi hận trong lòng, ba năm sau liền tìm cách trả thù, khiến Lục Dã bị thương nặng ở đầu, từ đó về sau, chỉ cần bị kích động là anh sẽ lên cơn điên, đánh người không thương tiếc, năm năm sau, Lục Dã tự sát.


Tất cả những chuyện này đều là sau khi Nguyễn Thất Thất trở thành hồn ma, tận mắt chứng kiến.


Nguyễn Thất Thất hận sự độc ác của những người đó, cũng hận bản thân mình quá nhu nhược, liên lụy đến Lục Dã, cho nên tôi mới đem cơ hội được sống lại này, nhường cho cô, hy vọng cô có thể thay Nguyễn Thất Thất hoàn thành tâm nguyện còn dang dở.


Lục Dã đã nghe thấy âm thanh kỳ quái truyền ra từ trong phòng, tuy rằng anh chưa ăn thịt heo bao giờ, nhưng cũng từng thấy heo chạy, vành tai không khỏi đỏ lên, trong lòng cũng nổi lên tò mò.


Nếu cô không sao, vậy người trong phòng là ai?

Chẳng lẽ Lưu Hồng Ba còn hại thêm những cô gái khác sao?

"Không có phụ nữ đâu!"

Cô nhìn ra tâm tư của anh, kéo tay anh rời đi.


Lòng bàn tay Lục Dã nóng hổi mềm mại, giống như bị điện giật vậy, tim anh đập nhanh hơn, bùm bùm bùm nhảy loạn xạ, vành tai cũng càng ngày càng đỏ, ánh mắt chỉ dám nhìn thẳng về phía trước, bước đi như đang cưỡi mây đạp gió.


"Anh căng thẳng à?"

Cô cảm nhận được mồ hôi trên lòng bàn tay anh, còn đang ngày càng nhiều, bèn trực tiếp hỏi.



"Không, trời nóng quá thôi.

"

Lục Dã vội vàng rút tay về, lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt vẫn còn trấn định, chỉ có điều vành tai lại đỏ ửng một cách bất thường.


Nguyễn Thất Thất liếc mắt nhìn, thầm cười trộm trong lòng, đàn ông thời buổi này cũng thật là giữ gìn, 25 tuổi rồi mà vẫn còn ngây thơ như học sinh tiểu học vậy.


Cánh cửa khép hờ, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là mở, cảnh tượng bên trong phòng hiện rõ mồn một trước mắt.


Cô khẽ chậc một tiếng, Lưu Hồng Ba mất máu sắp tắt thở đến nơi rồi.


Lục Dã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là vẻ mặt ghê tởm, cuối cùng là cùng cô vừa ăn hạt dưa vừa xem kịch vui.


"Sao cô làm được vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận