Xuyên Qua Tn70 Quân Hôn Hai Vợ Chồng Đều Hơi Điên


"Anh mau viết báo cáo kết hôn đi, học ông già nhà anh đó, hiệu suất nhanh lên!"

Nguyễn Thất Thất cũng thở hổn hển, cô chủ yếu là chưa thỏa mãn, thời đại này quá bảo thủ, chuyện này phải kết hôn rồi mới được làm.


"Trở về sẽ viết báo cáo.

"

Lục Dã cười khẽ, nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của cô gái trong lòng, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, lại hôn một cái.


Chuyện hôn hít này thật sự sẽ nghiện, hiện tại anh cũng không muốn về quân khu nữa, chỉ muốn hôn đến khi trời long đất lở.


"Về thôi, ngày mai lại đến đại viện.

"

Nguyễn Thất Thất đứng dậy, không chút lưu luyến.


"Hôn thêm cái nữa.


"

Lục Dã giữ lấy gáy cô, dùng sức hôn một cái, lúc này mới buông ra.


"Ngày mai anh đến đón em!"

Lục Dã cười hì hì rời đi, đi đến cầu thang, còn có thể nghe thấy anh đang ngâm nga.


"Mặt trời lặn phía tây núi ráng đỏ bay, chiến sĩ bắn bia, về doanh trại về doanh trại, trước ngực hoa hồng ánh ráng màu, tiếng ca vui vẻ bay đầy trời! !"

Sau đó là một tiếng "Một hai ba bốn" đầy khí thế kết thúc!

Nguyễn Thất Thất buồn cười, đóng cửa lại, đi ra bên cửa sổ trò chuyện với cây Ngân Hạnh già.


"Cô gái, cô và cậu trai trẻ kia hôn nhau vang ghê ha!"

Cây Ngân Hạnh già giống như mấy bà lắm chuyện, cũng may là nó không có mặt, nếu không tuyệt đối là vẻ mặt bát quái hiếm lạ.


"Ông ghen tị à?"

Nguyễn Thất Thất bình tĩnh hỏi.


Cây Ngân Hạnh già bị cô nghẹn mất mấy phút, một chữ cũng không nói ra được.


Nó rất ghen tị, bởi vì nó chưa từng được hôn.


Nó ngay cả miệng cũng không có, hôn thế nào?

"Người yêu cô đánh răng chưa? Người yêu cô có ăn rau hẹ không? Người yêu cô có bị cao răng không?"

Cây Ngân Hạnh già quả nhiên là kẻ già đời sống mấy trăm năm, rất nhanh đã tìm lại được tiếng nói, ba câu hỏi liên tiếp khiến Nguyễn Thất Thất cứng họng, cảm giác ngọt ngào lãng mạn lúc hôn môi, bây giờ chẳng còn sót lại chút gì, chỉ còn lại rau hẹ cùng cao răng!

"Tôi đốt ông luôn!"


Nguyễn Thất Thất nghiến răng nghiến lợi lấy bật lửa và xăng ra.


"Tôi sai rồi, tôi nói cho cô biết một bí mật nhé?"

Cây Ngân Hạnh già vội vàng cầu xin tha thứ, Nguyễn Thất Thất lạnh lùng nhìn nó, chờ nó nói bí mật, xem có đáng giá đổi lấy một cái mạng cây hay không.


" Người yêu cô cũng giống như cô, có linh khí, nhưng không mạnh bằng cô!"

Cây Ngân Hạnh già vừa rồi cảm nhận được linh khí trên người Lục Dã, giống như Nguyễn Thất Thất, nhưng linh khí không nhiều bằng cô.


"Anh ấy cũng có thể giao tiếp với cây cối?"

Nguyễn Thất Thất nhướng mày, điều này cô thật không ngờ tới, khó trách Lục Dã ba tuổi đã có thể sống tự lập.


"Không giống, anh ta ở phương diện khác, tôi nhìn không ra.

"

Cây Ngân Hạnh già lắc đầu, cành lá xào xạc như mưa rơi.


Nguyễn Thất Thất đảo mắt, lại lấy bật lửa ra, uy hiếp nói: "Bí mật này quá nhỏ, chỉ có thể chuộc cho ông nửa cái mạng, còn bí mật nào khác không?"

"Mạng của tôi đâu có đáng giá như vậy! Được rồi, cô muốn châu báu không?"

Cây Ngân Hạnh già trước mặt Nguyễn Thất Thất hung dữ, giống như chú mèo nhỏ yếu ớt không nơi nương tựa, chẳng có chút sức phản kháng, nó vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng từ trong kho ký ức hoang phế đã lâu, tìm được một chỗ cất giấu kho báu.



Dưới sự chỉ dẫn của nó, Nguyễn Thất Thất bẻ một đoạn cành của nó, dựa theo sự chỉ điểm của cành cây gãy này, ở cuối ngõ nhỏ tìm được một ngôi nhà bỏ hoang đã lâu, trong sân mọc đầy cỏ dại, âm khí dày đặc, chỉ cần đứng ở cửa cũng khiến người ta sợ hãi.


Nhưng Nguyễn Thất Thất không sợ, âm phủ cô còn đi lại thoải mái, nơi này thì đã là gì!

Cành cây gãy trong tay cô cong về bên trái, trong đầu vang lên giọng nói của cây Ngân Hạnh già: "Đi về bên trái mười lăm bước, đào xuống ba thước, có bảo bối.

"

Nguyễn Thất Thất đi mười lăm bước rồi bắt đầu đào, khi đào được sâu ba thước, quả nhiên chạm phải vật cứng, phát ra tiếng va chạm nặng nề.


Là một chiếc rương sắt dài khoảng một thước vuông, có ba ổ khóa, nhưng ổ khóa cũng đã hoen gỉ, Nguyễn Thất Thất dùng cuốc chim dễ dàng phá vỡ.


Bên trong còn bọc mấy lớp giấy dầu, bọc vô cùng kỹ lưỡng, cô bóc từng lớp từng lớp, một luồng sáng châu báu phát ra, cả rương toàn châu báu.


Trang sức lộng lệ tinh xảo, bảo thạch đủ màu sắc, ngọc khí ôn nhuận trong suốt, mỗi món đều không phải là vật tầm thường, người cất giấu bảo vật nhất định là nhà giàu có, nếu ở thời hiện đại, những món châu báu này tùy ý một món, đều có thể đổi được căn nhà ở thành phố.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận