Xuyên Qua Tn70 Quân Hôn Hai Vợ Chồng Đều Hơi Điên


Cô cất rương sắt vào không gian, lấp đầy hố, chuẩn bị quay về nhà khách.


Lúc đi ngang qua cây Chương xấu xí kia, Nguyễn Thất Thất cảm giác như có thứ gì đó đang vỗ vào người cô, cô quay đầu lại nhìn, không có ai, liền tiếp tục đi.


Nhưng đầu lại bị vỗ một cái, lần này lực đạo mạnh hơn rất nhiều, cảm giác vô cùng rõ ràng.


"Ra đây, lén lén lút lút làm gì, có bản lĩnh thì ra đây solo!"

Nguyễn Thất Thất nổi giận, dùng sức gõ cuốc xuống đất, một tay chống nạnh, khí thế bừng bừng.


"Là cây Chương đó, nó muốn cô chữa bệnh cho nó.

"

Giọng nói của cây Ngân Hạnh già, từ trong quần áo Nguyễn Thất Thất chui ra.


Đoạn cành cây kia được cô cất trong quần áo.



Như đang đáp lại nó, cây Chương già lắc lư cành lá, mặc dù nó không biết nói, nhưng Nguyễn Thất Thất vẫn có thể cảm nhận được sự cầu xin và bất lực của nó.


"Nó bị bệnh gì?"

Nguyễn Thất Thất hỏi.


"Nó bị xui xẻo, lúc quân Nhật ném bom thành phố, nó bị ăn ba quả thành ngốc luôn rồi.

"

Cây Ngân Hạnh già thở dài, tuy trước kia nó và cây Chương già không hợp nhau, trước khi đánh trận ngày nào cũng cãi nhau, nhưng nhìn thấy cây Chương già biến thành bộ dạng ngốc nghếch này, trong lòng nó cũng không dễ chịu, có cảm giác thỏ chết cáo buồn.


Nguyễn Thất Thất lúc này mới hiểu được, cây Chương già sở dĩ xấu xí như vậy, hóa ra là bị quân Nhật hại, lũ chó má!

Dưới sự hướng dẫn của cây Ngân Hạnh già, cô ôm lấy cây Chương già, nhắm mắt lại, dẫn dắt khí tức trong cơ thể dồn về lòng bàn tay, cây Ngân Hạnh già nói, trong cơ thể cô có linh khí, có thể giúp cây Chương già khỏe lại.


Ban đầu Nguyễn Thất Thất còn hơi bỡ ngỡ, nhưng dần dần cô đã nhập tâm, liền quên hết mọi thứ xung quanh.


Cây Chương già và cây Ngân Hạnh già đều vui mừng run rẩy, hơn nữa nửa thân cây của cây Chương già bị bom đạn tàn phá cũng mọc ra chồi non, tỏa ra sức sống mãnh liệt.


Vài cây nhỏ xung quanh cũng đều vui vẻ lắc lư cành lá, chúng cũng hấp thu được một chút linh khí, đang cảm ơn Nguyễn Thất Thất.


"Cảm ơn cô!"

Giọng nói của cây Chương già rất trầm ổn, nghe là biết chững chạc hơn cây Ngân Hạnh già.


Nguyễn Thất Thất mở mắt ra, cô cảm giác được trong cơ thể như có thêm thứ gì đó, chắc là linh khí mà cây Ngân Hạnh già nói.


Cô giúp cây Chương già chữa bệnh, bản thân cũng thu hoạch được rất nhiều thứ, bọn họ thuộc kiểu hợp tác cùng có lợi.


"Ông lấy gì cảm ơn tôi?"

Nguyễn Thất Thất không nói không có gì, cô ghét nhất là nói "không có gì", cô thích kiểu giúp đỡ có lợi ích thiết thực.



Một cành cây rơi vào lòng cô.


"Cô mang nó theo, có thể hiệu lệnh toàn bộ cây Chương trong thành phố.

" Cây Chương già nói.


Nguyễn Thất Thất cầm cành cây Chương lên quan sát, trông rất bình thường, thật sự lợi hại như vậy sao?

Cô lại cầm lấy cành cây của cây Ngân Hạnh già, chưa kịp hỏi thì cây Ngân Hạnh già đã tranh nói: "Tôi cũng có thể hiệu lệnh toàn bộ cây Ngân Hạnh trong thành phố!"

Trước kia thì không thể, nhưng vừa rồi đã hấp thụ được không ít linh khí, nó có thể làm được!

Tuyệt đối không thể thua cây Chương già!

Nguyễn Thất Thất nhếch miệng cười, cất hai cành cây vào không gian, trong thành phố Đàm Châu trồng rất nhiều cây Chương và cây Ngân Hạnh, có hai trợ thủ này, cô ở thành phố Đàm Châu gần như là vô địch!

Ngày hôm sau, cô đến bưu điện gửi điện báo về nhà.


Đã hủy hôn an toàn mấy ngày nữa về.


Nhà họ Nguyễn ở vùng quê không có điện, cũng không có điện thoại, cách thức liên lạc với bên ngoài chỉ có viết thư và gửi điện báo, trừ khi có chuyện cực kỳ gấp gáp, mới phải đến xã gọi điện thoại.


Hà Kiến Quân hủy hôn là gọi điện cho xã, sau đó xã phái người đến tận nhà họ Nguyễn gọi nguyên chủ đến xã nghe điện thoại, vô cùng phiền phức.



Gửi điện báo thì tiện hơn một chút, nhưng mà đắt, trừ phi là chuyện liên quan đến tính mạng con người, nếu không chẳng ai nỡ gửi điện báo.


Nguyễn Thất Thất hỏi nhân viên bưu điện, dấu câu cũng tính là một chữ, cô bèn bỏ hết dấu câu, dù sao thì em gái Tiểu Tuyết chắc chắn có thể hiểu được.


Chín chữ, ba phân rưỡi một chữ, tổng cộng ba hào một phân năm ly, làm tròn thành ba hào hai.


Hiện tại một quả trứng gà có hai phân, một phong điện báo có thể mua được mười sáu quả trứng gà, đắt thật.


Sau khi trả tiền, cô đến cửa hàng hạt giống mua hạt giống, bí đỏ, dưa chuột, ớt, đậu cove, rau hẹ, rau dền! mỗi loại mua một ít, để Lâm Mạn Vân bận rộn, đỡ phải ăn no rửng mỡ, suốt ngày xúi bẩy chồng.


Buổi chiều, Lục Dã đạp xe đến đón cô, hai người trở về đại viện, trong sân vườn hoang tàn, Lâm Mạn Vân không dám trồng hoa nữa.


"Chúng tôi về rồi!"

Nguyễn Thất Thất đứng trong sân gọi to, Lâm Mạn Vân và Lục Đắc Thắng đang ăn cơm chiều, nghe thấy tiếng của bọn họ, hai người lập tức ăn không ngon nữa, cau mày lại.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận