Thật ra một con gà đất cùng lắm chỉ ba cân rưỡi, còn cả lông.
Thịt lợn mua bằng tem phiếu là bảy hào sáu một cân, con gà có lông này không cần tem phiếu thì cùng lắm chỉ một đồng một cân.
Sở Hướng Đông lấy tiền trong túi ra đếm, đưa cho Lý Tam Ngưu: "Bốn mươi, anh đếm đi.
"
Lý Tam Ngưu đưa cho người mẹ tật nguyền của mình.
Bà Lý chỉ có thể cử động tay trái vội vàng nhận lấy tiền, một tay ấn trên mặt đất đếm đi đếm lại, nước mắt chảy ra.
Bà là một người phụ nữ kiên cường bất khuất, sinh con đau đớn như vậy cũng chưa từng rơi lệ, bây giờ thật sự không nhịn được nữa, không có tiền là cái bệnh khổ nhất trên đời này.
Bà Lý lại chộp về phía Sở Hướng Đông: "A Ba a mã a ba! "
Lý Tam Ngưu phiên dịch cho bà: "Mẹ tôi muốn đi cùng anh về, Vương Tiểu Thảo trộm hết tiền trong nhà đi rồi, chắc chắn là bà ta sẽ không trở về nữa, tôi đã báo án rồi, tôi muốn vào thành phố tìm bà ta.
"
Sở Hướng Đông chán ghét bà lão bẩn thỉu này, càng cảm thấy Vương Tiểu Thảo không xứng làm mẹ, sao có thể trộm tiền trong nhà chứ?
Bà ta chẳng lẽ không nghĩ tới chuyện bà ta trộm tiền mà truyền tới đại viện của bọn họ, sau này Kiều Kiều làm người thế nào.
Mẹ ruột của con bé là bảo mẫu, là bảo mẫu tráo đổi con của người khác, hơn nữa còn là một tên trộm.
Sở Hướng Đông nói: "Bà ta trộm bao nhiêu tiền?"
Lý Tam Ngưu nói: "Tám trăm chín mươi lăm đồng, còn có tem phiếu, còn có! " Đồ trang sức thì không thể nói, phá bỏ tư tưởng cũ, trong nhà cất giữ những thứ này là phạm pháp.
Sở Hướng Đông không lên tiếng, nếu như tiền ít một chút, anh sẽ đền.
Sao lại nhiều tiền như vậy?
Một ngôi nhà nghèo như vậy.
Chẳng lẽ là lừa đảo?
"Bà đừng vội, nếu như cảnh sát điều tra ra đúng là bà ta lấy, tôi nhất định sẽ bảo bà ta trả lại cho bà.
"
"A a a! " Bà Lý đáng thương ngẩng đầu nhìn Sở Hướng Đông.
"Nhất định.
" Sở Hướng Đông nhân cơ hội nói điều kiện: "Vậy tôi đưa em gái Hạ Hạ về thành phố trước, về đến nhà sẽ gọi điện thoại cho bà, nhất định sẽ giúp bà làm rõ chuyện tiền bạc này.
"
"A a a.
" Bà Lý chỉ vào Lý Tứ Nha bảo cô ta đi tìm Sở Kim Hạ.
Lý Tứ Nha sốt cao mấy ngày liền, ăn ít, ăn không đủ no, phòng củi thì nhiều muỗi, nghỉ ngơi không tốt lại còn phải làm việc, vốn đã gầy, chỉ có bảy mươi cân, hiện tại cùng lắm chỉ còn sáu mươi cân, gầy như que củi.
Sở Hướng Đông giật mình.
Một bé gái sao có thể nuôi thành dáng vẻ đáng sợ như vậy.
Nông thôn quả thật là một nơi khỉ ho cò gáy, em gái của mình chắc không phải cũng là cái dáng vẻ này chứ?
Nếu như về đến Sở gia như vậy, thật là khó coi.
"Đây là em gái của Hạ Hạ đúng không, lại đây anh cho kẹo này.
" Trong lòng Sở Hướng Đông ghét bỏ muốn chết, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn hòa, lấy từ trong túi ra một nắm kẹo sữa Thỏ Trắng, tổng cộng năm viên, đưa cho Lý Tứ Nha.
Lý Tứ Nha nhận lấy kẹo sữa Thỏ Trắng, nắm chặt trong lòng bàn tay, nhanh chóng cúi người chín mươi độ với Sở Hướng Đông, chạy đi tìm chị gái.
"Chị ơi, người nhà họ Sở tới đón chị vào thành phố này.
"
Sở Kim Hạ nhìn Lý Tứ Nha.
Chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay đứa nhỏ này.
Tất cả những người từng hãm hại cô, chỉ có Lý Tứ Nha này là cô không tiếp tục ra tay trả thù, bởi vì cô ta thật sự quá đáng thương, chỉ cần để cô ta tiếp tục sống chính là cách trả thù rồi.
Cô không để ý đến Lý Tứ Nha, sải bước đi về phía trước, bỏ mặc cô ta ở phía sau.
Lý Tứ Nha có rất nhiều lời muốn nói, muốn hỏi, nhưng nhìn bóng dáng ngày càng xa, chỉ có thể bóc giấy gói kẹo, ngậm vào trong miệng.
Số kẹo còn lại được cô ta cất kĩ bên người, ngay cả giấy gói kẹo cũng được vuốt phẳng phiu.
Người đàn ông kia giống hệt người nước ngoài trong phim ảnh.
Vừa sạch sẽ, vừa cao quý, vừa dịu dàng, lại tốt bụng.
Sao mình lại có phúc được anh ấy cho năm viên kẹo sữa Thỏ Trắng chứ?
Hạnh phúc quá!
"Em là em gái Hạ Hạ đúng không.
Anh là Sở Hướng Đông, anh trai của em.
" Sở Hướng Đông đưa tay ra.
Nhìn thấy dáng vẻ của Sở Kim Hạ, anh ta mới yên tâm, tuy rằng vẫn rất gầy, nhưng nhìn tổng thể lại xinh đẹp, hào phóng, hoàn toàn không thua kém gì những cô gái trong thành phố, so với cô gái vừa rồi như ma đói kia thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
"Trưa nay anh ăn cơm ở đây không?" Sở Kim Hạ không đưa tay ra nắm lấy tay anh, ngược lại hỏi một câu.
Giọng nói của Sở Hướng Đông rất dịu dàng: "Vậy anh có thể được ăn cơm em nấu không?"
Sở Kim Hạ dứt khoát từ chối: "Tôi không biết nấu cơm.
" Anh không xứng!
Sở Hướng Đông cười: "Em không biết nấu cơm à, Kiều Kiều rất biết nấu cơm, đợi về đến nhà, hai đứa cùng nhau nấu cơm, em có thể giúp con bé, học hỏi nó một chút.
"
"Tôi không muốn.
" Sở Kim Hạ nhướng mày, kiêu ngạo nói: "Tôi sinh ra là để hưởng phúc, không phải để làm người hầu cho nhà người khác.
Bố, nhà mình nuôi không nổi con sao? Không nuôi nổi thì để con đi lấy chồng, đổi lấy nhà khác nuôi, dù sao con cũng sẽ không đến Sở gia làm giúp việc! Bây giờ là thời đại nào rồi, vậy mà còn có kẻ dám bóc lột sức lao động của chúng ta!"