Thời gian tan làm của công nhân điện không ổn định lắm, có lúc sớm hơn so với phân xưởng, có lúc muộn hơn, Chúc Đại Cường không hoàn toàn trùng với giờ tan làm của cô, hôm nay Chúc Đại Cường tan làm sớm hơn.
Chúc Hề liền nói với bố: "Bố, tan làm con tự về nhà là được, nhà mình gần như vậy, đi hai bước là đến, không cần bố đợi.
"
Trên đường có rất nhiều người qua lại hỗn loạn, nhưng từ nhà máy cơ khí đến ngõ Cá Đuôi, trên cơ bản đều có thể gặp được hàng xóm láng giềng gì đó, mọi người đều là người quen, khả năng có người đến đây gây chuyện không lớn.
Ngược lại có một số kẻ móc túi, nhưng có trợ lý tác giả ở đây, vật phẩm quý giá của Chúc Hề hoàn toàn có thể gửi 68, không cần lo lắng chút nào.
Chúc Đại Cường: "Thật sự không cần bố đưa đón sao?"
Chúc Hề gật đầu thật mạnh.
Tuy rằng bề ngoài chỉ có 17 tuổi, nhưng cô thật sự đã 27 tuổi!
Người trưởng thành sắp ba mươi tuổi, đã rất chín chắn rồi.
Chúc Đại Cường: "Vậy được rồi, bố không đi theo, con cũng tiện thể quen biết thêm một vài người bạn, đến lúc đó cũng có thể đi cùng bạn.
"
Chúc Hề dở khóc dở cười: "Bố, mọi người trong phân xưởng của con đều trạc tuổi bố, kỳ vọng của bố hơi cao đấy.
"
Cô căn bản cũng không có cơ hội quen biết bạn bè!
Người có thể may mắn như cô vừa tốt nghiệp cấp ba đã thi đậu vào nhà máy cũng không nhiều!
Chúc Đại Cường: "Yên tâm đi, qua một thời gian nữa xưởng sẽ náo nhiệt lên thôi.
"
Chúc Hề không hiểu lắm.
[Chờ qua Tết, những người nên xuống nông thôn kia sẽ không có cách nào kéo dài thời gian nữa, ước chừng có không ít phụ huynh sẽ nhường công việc cho con cái.
]
Lúc này Chúc Hề mới phản ứng lại, hóa ra thời gian đã sắp đến cuối năm rồi.
Người làm báo chí có vài phần nhạy bén, cô lập tức nghĩ đến —— cuối năm sắp đến, nội dung có thể viết chẳng phải nhiều hơn sao?
Thông qua thời khắc đặc biệt như ngày Tết thể hiện cuộc sống náo nhiệt hạnh phúc của người dân, ca ngợi xã hội quả thực là công thức viết báo không bao giờ lỗi thời!
Một phóng viên lão luyện có thể trực tiếp viết bản thảo bài báo trong đầu.
Nhưng phóng viên có lão luyện đến đâu, ở dưới tình huống bên ngoài có quấy rầy, hẳn là cũng không làm được tâm không chút vướng bận.
Ít nhất là Chúc Hề không làm được.
Cô nhìn thấy Quách Ngọc Linh ở trước cửa nhà mình, có chút kinh ngạc: "Dì Quách, sao dì lại tới đây?"
Quách Ngọc Linh nhìn thấy cô, cũng không kinh ngạc.
Bà cực kỳ hài lòng với Chúc Hề, không chỉ gia thế tốt, bây giờ còn tự mình thi đậu vào nhà máy cơ khí, quả thực là ứng cử viên con dâu không thể tốt hơn.
"Hi Hi, tan làm rồi à?"
Chúc Hề gật đầu.
Quách Ngọc Linh: "Không phải trước đây cháu nói muốn viết thư cho Chu Khải nhà dì sao? Dì cũng muốn gửi cho nó ít đồ, cháu xem có muốn gửi thư cho dì luôn không, dì sẽ mang theo cho.
"
Cái này liền lúng túng.
Mang theo cái gì?
Mang theo đống giấy vụn trong thùng rác kia sao?
Chúc Hề là người có năng lực giao tiếp cực kỳ tốt, sau ba giây lúng túng, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Dì Quách, anh Chu Khải mới xuống nông thôn, ở đó còn chưa quen cuộc sống, thư của cháu gửi qua cũng không giúp được gì, còn có thể khiến anh ấy phân tâm mà làm lỡ việc, cháu nghĩ lại, vẫn là không gửi nữa.
"
"Lúc này chính là lúc người nhà như dì an ủi nó, dì gửi nhiều đồ một chút là được, để nó biết, ở thủ đô chúng ta còn có người nhà, không cần sợ.
"
"Chờ anh ấy ổn định, cháu gửi cũng không muộn.
"
Tuy Chúc Hề không có ý nghĩ muốn ở bên Chu Khải nhưng cũng không có ý định buông tha cho anh ta.
Suy nghĩ của cô ngược lại rất đơn giản.
Bởi vì người treo người ta trước là Chu Khải, cũng không phải cô, càng không phải là nguyên chủ một lòng hướng về nam chính.
Chu Khải xuống nông thôn, đến hoàn cảnh xa lạ, tình cảnh cũng thay đổi, quen biết người mới, có tình cảm mới, những chuyện này đều có thể hiểu được, kết hôn rồi còn có ly hôn, huống chi mới chỉ là đính hôn, cũng không thể nói nguyên chủ có thể trói buộc Chu Khải được.
Theo Chúc Hề, lỗi của Chu Khải rất rõ ràng.
Nếu anh ta đã thích Triệu Mỹ Quế ở Nam Vân, vậy trước khi quyết định mối quan hệ với Triệu Mỹ Quế thì nên nói với Chúc Hề một tiếng, trước tiên giải trừ quan hệ với Chúc Hề rồi hãy phát triển mối quan hệ mới.
Nhưng anh ta không làm như vậy.
Tên này không thèm nghĩ đến vị hôn thê ở thủ đô, sau khi thi đại học xong cũng không báo một tiếng, trực tiếp mang Triệu Mỹ Quế về, luôn miệng nói là phản đối hôn nhân bao cấp, nhưng lúc ước định hôn nhân này, Chu Khải cũng không phản đối.
Ngay cả Quách Ngọc Linh, trong nguyên tác miêu tả bà thiên vị Chúc Hề, không thích Triệu Mỹ Quế.
Kỳ thực không phải vậy, những chuyện mà Quách Ngọc Linh thiên vị Chúc Hề đều là vì muốn cứu vãn thanh danh cho con trai bà ta.
Dù sao Triệu Mỹ Quế được Chu Khải mang về thủ đô không phải là Triệu Mỹ Quế mà anh ta quen biết khi còn ở Nam Vân - đây là sinh viên đại học! Sinh viên đại học ở thủ đô!