Trong quan niệm của bà ta không có đạo lý cha mẹ là của riêng, mà đương nhiên cho rằng cha mẹ đều là của con trai cả Chúc Chí Cao.
Mặc dù không có ngôi vị hoàng đế muốn kế thừa, nhưng con trai thì phải là thái tử!
Mẹ chồng là mẹ dựa vào con quý, vậy dựa vào cái gì mà bà ta đứng gần bến xe như vậy còn phải dùng xe đạp chứ? Chí Cao mỗi ngày đến chỗ xa như nhà máy thực phẩm làm việc, nếu không dậy sớm một chút đi bộ qua đó thì phải đi xe buýt, tốn kém biết bao nhiêu!
Hơn nữa, tiền lương của Chí Cao cũng không cao, bọn họ dành dụm tiền cũng không dễ dàng, làm sao có thể không muốn chiếm tiện nghi?
Dù sao hai người cũng có suy nghĩ như vậy tụ lại với nhau, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp - Chúc Hề dựa vào cái gì mà nói cho mẹ tôi dùng xe đạp? Xe đạp là của Chúc Hề sao? Cô ta dựa vào cái gì có thể tự ý cho người khác dùng xe đạp?
Ôm trong lòng những phẫn uất này, trên bàn ăn, Khương Như nháy mắt ra hiệu cho Chúc Chí Cao, để cho anh ta lên tiếng.
Chúc Chí Cao liền nói: "Mẹ, cái xe đạp này của con khi nào thì trả lại cho con vậy?"
Vừa dứt lời, trên bàn ăn đều yên tĩnh.
Nói như thế nào nhỉ? Ít ra Chúc Hề rất ít khi gặp được người mặt dày như vậy.
Nhưng lời này cô không thích hợp để nói, cha mẹ còn, con cái bàn luận về việc đồ đạc lớn trong nhà thuộc về ai là không nên, cô im lặng ăn cơm là được rồi.
Tối nay Lý Lan Hương thực hiện lời hứa, hấp cho cô một bát trứng hấp, còn rất hào phóng cho thêm một ít dầu mè lên trên, cả nhà chỉ có cô và cha cô có, đúng là có cách đối xử đặc biệt! Cô ăn cũng rất ngon!
Dầu mè thời buổi này! Chà, Chúc Hề cảm thấy mỗi miếng trứng mình ăn đều phải thưởng thức thật kỹ mới được.
Cô cảm thấy còn ngon hơn cả trứng gà ta mà cô từng ăn ở kiếp trước!
Cũng có thể là do cô ăn quá ngon, hai người gặm bánh ngô đối diện cảm thấy có chút mất cân bằng tâm lý, lúc này mới ra gây sự? Chúc Hề mạnh dạn tưởng tượng.
Nhưng suy nghĩ kỳ quặc của cô rất nhanh đã bị cắt đứt.
Lý Lan Hương trực tiếp buông bát đũa trong tay xuống, hừ lạnh một tiếng: "Được thôi, một cái xe đạp giá một trăm rưỡi, khi nào đưa tiền thì tôi đưa xe.
"
Đây là giá gốc của chiếc xe đạp này.
Muốn lấy giá gốc cũng không thành vấn đề, ai bảo chiếc xe này vẫn luôn là Chúc Chí Cao đang dùng.
Chúc Chí Cao trực tiếp bị câu nói này của Lý Lan Hương làm nghẹn họng, nhất thời không nói nên lời.
Không nói ra được là tốt rồi, Lý Lan Hương liếc nhìn anh ta một cái, sau đó nhớ tới lời Chúc Đại Cường nói với mình tối hôm qua, cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, dứt khoát bắt đầu lập ra quy củ: "Bây giờ Hề Hề cũng đã đi làm, cũng không còn gì để nói là công bằng hay không, quy củ trong nhà chúng ta cũng phải chỉnh đốn lại cho rõ ràng.
"
Chúc Hề vừa ăn trứng, vừa nghe thấy lời này của Lý Lan Hương, cũng ngoan ngoãn buông bát đũa xuống, chờ người lớn trong nhà lên tiếng.
Chúc Đại Cường cũng nể mặt, dừng đũa.
Lý Lan Hương ngồi ngay ngắn: "Hôm qua Hề Hề nói đưa cho gia đình năm đồng tiền sinh hoạt phí, tôi thấy rất hợp lý, sau này cứ như vậy đi, tính theo đầu người, Hề Hề đưa năm đồng, Chí Cao con đưa mười đồng.
"
"Mấy đứa cũng lớn rồi, đều là tuổi kết hôn lập nghiệp, không thể cứ ăn ở không trong nhà mãi được, nếu không thì chia nhà ra ở riêng, tôi với bố các con một phần, hai đứa mỗi đứa một phần.
"
Lúc này Chúc Hề liền dứt khoát bày tỏ thái độ: "Con còn chưa lấy chồng, sao có thể nói là ra ở riêng, mẹ, mẹ muốn bao nhiêu tiền sinh hoạt phí, con đều đưa!"
"Cha mẹ nuôi con lớn như vậy, vất vả bao nhiêu năm nay, chúng con nào có thể không biết? Đừng nói năm đồng, chờ khi nào lương của con về, năm mươi đồng con cũng đưa!"
"Năm đồng sao đủ cho chúng con ăn, đều là cha mẹ đang phải chăm sóc chúng con.
"
Chúc Hề nịnh nọt khiến sắc mặt Chúc Chí Cao thay đổi liên tục.
Chúc Hề cũng biết, Chúc Chí Cao không phải người xấu, nói đúng ra anh ta chỉ là người ích kỷ mà thôi, trong đó có mấy phần là do Khương Như xúi giục, Chúc Hề cũng không muốn truy cứu, dù sao cùng nhau chèn ép bọn họ là được.
Cho nên cô rất thích thú nhìn Chúc Chí Cao thay đổi sắc mặt.
Phản kháng chỉ là vô ích, Chúc Chí Cao không muốn đưa mười đồng, nhưng tình thế hiện tại mạnh hơn người, Chúc Hề đã chủ động đề nghị, anh ta có kêu gào đòi công bằng cũng phải đưa, hiện tại chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận đưa mười đồng.
Mà chuyện này cũng cho thấy Khương Như không có công việc là một điểm yếu.
Chờ khi về phòng, mặt Chúc Chí Cao đen lại.
"Cô không nên nhường công việc cho em trai cô!"
Khương Như nào dám nói gì! Cô ta dám làm loạn là bởi vì có Chúc Chí Cao ủng hộ, nếu không có anh ta, cô ta còn sợ sệt hơn cả chim cút.
Trong lòng chua xót, Khương Như chỉ cảm thấy Chúc Chí Cao không hiểu mình.
Không nhường công việc thì làm sao? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn nam nhân duy nhất trong nhà xuống nông thôn sao?