Về đến nhà, Lăng Dư Xu trở về phòng, cất đồ vào trong không gian, sau đó lấy hai cái túi rỗng, cất vào ngăn kéo có khóa trong tủ.
Lại lấy thêm mấy cái hộp rỗng ra, kiểm tra xem còn sót gì không, sau đó Lăng Dư Xu mới đi thay quần áo.
Đến nhà họ Cố, phải ăn mặc trang trọng một chút, cô mặc một chiếc váy liền.
Ra ngoài dạo phố, Lăng Dư Xu thích mặc thoải mái, cô thay một chiếc quần jean, áo phông trắng.
Cố Chước Thần đến nhà ông cụ mặc quân phục, bây giờ cũng thay quần jean, áo phông trắng, trông thoải mái hơn rất nhiều.
Hai người nhìn nhau, cảm thấy rất ăn ý.
"Chọn phòng nào làm phòng cưới, em quyết định đi!" Cố Chước Thần để Lăng Dư Xu tự quyết.
Ba gian nhà chính, chắc chắn là phải chọn căn phía Đông, cũng là căn mà Lăng Dư Xu đang ở.
Lăng Dư Xu cảm thấy hai người lại không cùng phòng, cô cũng không xoắn xuýt: "Dùng phòng của em, luôn phải hợp quy tắc.
"
"Vậy giường có nên đổi hay không?"
"Lúc anh mua chính là mới.
Bây giờ cũng không cũ, mới dùng chưa đầy một tháng, anh thấy có cần phải đổi không?"
Lăng Dư Xu cảm thấy Cố Chước Thần đã sớm dự mưu, giường gỗ lim vẫn còn mới, sao có thể đổi được?
"Có chút nhiều đồ, chúng ta liệt kê ra một danh sách, đỡ phải bỏ sót.
" Cố Chước Thần lấy từ trong người ra một tờ giấy.
Anh đưa cho Lăng Dư Xu xem.
Lăng Dư Xu nhận lấy nhìn sau đó cảm thấy cô không ra ngoài cũng được, trên đó ghi rất kỹ lưỡng.
"Anh đã nghĩ kỹ rồi, em có thể không đi hay không?"
Bên ngoài thời tiết nóng, cô ở nhà thổi quạt ngủ không ngon.
"Đồ đạc cần em thích.
" Lý do của Cố Chước Thần rất chính đáng.
Lăng Dư Xu biết không trốn được, bắt đầu hình thức mua sắm.
Trong số những món đồ lớn, cô chỉ cần máy may, đồng hồ cô tự mua, xe đạp cũng vẫn còn mới.
Đồ dùng trên giường mua chăn ga gối đệm màu đỏ, cho có không khí hỷ sự.
Ngày cưới sẽ bày trên giường một chút cho đẹp.
Bởi vì có danh sách của Cố Chước Thần, một buổi chiều mua được bảy tám phần, hiệu suất rất cao.
Khi về đến nhà, một xe chất đầy đồ.
Lăng Dư Xu mệt mỏi ngã xuống giường không muốn động đậy.
Cố Chước Thần đã làm cơm chiều xong, gọi cô dậy ăn.
Lăng Dư Xu còn rất cảm động, kết hôn rắc rối như vậy cô không muốn thêm lần nào nữa, người đàn ông này có vẻ cũng rất tốt.
Ngoại hình đẹp, lại rất chu đáo, thời đại này, có thể tìm được một người như vậy thật không dễ dàng.
Thấy Lăng Dư Xu ăn cơm không gắp thức ăn, cứ nhìn chằm chằm mình, trong lòng Cố Chước Thần hơi chột dạ.
"Trên mặt anh có hoa à?" Cố Chước Thần không hiểu hỏi.
"Không có, người ta nói sắc đẹp có thể ăn được, em đang thử xem, em có thể nhìn anh để nuốt cơm không?" Lăng Dư Xu trả lời một cách nghiêm túc.
Cô cũng không tự biết, lời này có chút trêu chọc người khác.
Yết hầu của Cố Chước Thần chuyển động: "Kết quả thế nào?"
Lăng Dư Xu vội quay đầu gắp thức ăn, che giấu nhịp tim đang đập nhanh hơn.
Miệng vẫn cố cãi: "Đương nhiên là không được, đẹp trai cũng đâu thể làm thức ăn được.
"
Cố Chước Thần: "Xem ra anh vẫn chưa đủ đẹp trai.
"
Lăng Dư Xu không nói tiếp, trên bàn cơm chỉ còn lại tiếng hai người nhai thức ăn.
Ăn cơm xong, Lăng Dư Xu giành đi rửa bát.
Không nấu cơm thì ít nhất cũng phải rửa bát, là bạn cùng phòng sau này sẽ chung sống, đối phương đã có ý thức chia sẻ việc nhà, cô cũng nên tự giác một chút.
Hiện tại phải tích cực một chút, sau khi kết hôn, để lộ bản chất thì đã muộn.
Là anh muốn bám lấy cô, tự mình chuốc lấy cũng đừng trách ai.
Cố Chước Thần không trở về phòng khách mà đứng một bên nhìn cô.
Lúc Lăng Dư Xu rửa bát xong, anh nói: "Anh thấy em cũng không tệ, sau này chúng ta sống tốt nhé.
"
"Em cũng nghĩ như vậy.
" Lăng Dư Xu không chịu yếu thế đáp.
Còn chuyện có hảo cảm với anh hay không, vẫn nên để trong lòng, quan sát thêm đã.
Từ phòng bếp ra, hai người bắt đầu dọn dẹp đồ đạc mua về.
Thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu.
Cố Chước Thần: "Chắc là chờ kết quả thi xong, điền nguyện vọng rồi trở về quê em nhỉ?"
"Ừm, có thể sẽ ở đó một thời gian, nếu nhận được giấy báo nhập học, anh gọi điện thoại cho em nhé.
"
Lăng Dư Xu không hề nghĩ đến chuyện anh sẽ về cùng mình.
Nếu không phải vừa đi công tác về thì Cố Chước Thần cũng không có ngày nghỉ.
Đương nhiên, anh muốn kết hôn, không có nghỉ phép cũng phải xin thôi.
Cố Chước Thần cũng biết, anh đã xin nghỉ kết hôn, tạm thời không xin nghỉ phép được nữa để về cùng cô: "Trên đường đi mua ít đồ thôi, mang theo không tiện, đưa tiền thiết thực hơn.
"
Cô một mình, anh thực sự không yên tâm.
Cô gái nhỏ ở khu tập thể, dường như chưa từng đi xa.
Lăng Dư Xu cũng nghĩ đến điều này, nhưng cô có không gian, hiện tại không gian không có sương mù sắp được mười mét vuông rồi, muốn mang theo nhiều đồ một chút cũng không thành vấn đề.