Trời xanh trong vắt, ngay cả một đám mây cũng đều không có.
Bầu trời giống như một viên ngọc bích đã được trải qua quá trình mài dũa, tinh khiết mà mỹ lệ.
Lạc Lan theo thói quen cắn cán bút. Lúc này cả người cô cũng không ở trong trạng thái tập trung, đang đối mặt với đống bản thảo tầng tầng lớp lớp thật dày, ngây ngẩn người.
Cô đối với thái độ có thể nói là khác thường này của chính mình đã không còn biện pháp gì để giải quyết, tâm tư hoàn toàn không có thể hiện lên trên những con chữ, căn bản lực chú ý không thể nào tập trung được — Cho dù có ở trong tiệm coffee mà cô thích nhất, ngửi được mùi hương siêu cấp của cây cà phê cũng không giúp cô khởi động được bất kỳ tư tưởng có ích nào.
…… Cả người cũng không được tốt lắm.
Lạc Lan cau mày, đem bài văn trước đó đọc lại một lần nữa, thật vất vả mới có được một dòng ý nghĩ, lại bị người ngồi đối diện chỉ hơi khẽ động làm cho rối lên.
Đầu sỏ gây nên chuyện a a a a…… Cực kỳ đáng giận a — !!!
Lạc Lan đem cây bút thả xuống dưới, “Ba” một tiếng: “Ze · ref · !”
Người thiếu niên đối diện mặc bộ trang phục màu đen, ngay từ đầu chỉ trầm mặc thoáng nhìn qua cô, trong tầm mắt mang kèm theo một tia nghi hoặc hoàn toàn thay thế cho lời ăn tiếng nói.
“Em nói này, có anh ở đây em hoàn toàn không thể viết ra được bất kỳ chữ nào hết.” Lạc Lan đem chiếc dép trên chân đá rớt xuống, duỗi qua dẫm lên đầu gối của Zeref: “Ngay cả một chữ cũng đều không ra nổi, thật phiền não a!” Cô trợn mắt nhìn: “Đều là lỗi của anh!”
Trên mặt của vị Pháp Sư Bóng Tối này tuy rằng vẫn không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng lại rất tốt tính lên tiếng: “…… Ừ, là lỗi của anh.”
Lạc Lan cảm thấy loại bày tỏ như đánh một cú vào bông vải này thật sự rất là tệ, hết nói nổi rồi!
Nhưng khi Zeref muốn đi theo cô, cô cũng hoàn toàn không có lý do gì để cự tuyệt — Người liên tiếp luôn bị bắt đi là cô, lọt vào mắt xanh của những cuộc đối đãi tàn bạo cũng là cô, ngay cả bản thể cũng không thể duy trì được năng lượng suýt chút nữa chết ngay tại chỗ cũng là cô.
Ngay cả một chút lập trường để từ chối cô cũng đều không có.
…… Thật sự tệ hết chỗ nói rồi.
Lạc Lan thở dài, khi chính mình đang chìm đắm trong hối hận không thể tự mình kiềm chế, Zeref lại vươn tay cầm lấy mắt cá chân của cô, dùng ngón trỏ vẽ một đường ở lòng bàn chân của cô!
Cô “A” một tiếng, phát ra tiếng kêu sợ hãi hơi bị nho nhỏ, dẫn tới mọi người trong trong tiệm cà phê đều hướng về phía bàn của bọn họ nhìn lại — Bởi vì Zeref nói thân thể của cô còn chưa có tốt lên hoàn toàn, không cho phép cô ngồi ở bên ngoài đầy gió, lúc này bọn họ là đang ngồi ở trong quán dựa sát vào cửa sổ.
Mặt Lạc Lan đỏ lên, nhỏ tiếng mắng một câu “Than bùn”, trong phút chốc liền đem chân rụt trở về —
Không nghĩ tới tên Zeref này cư nhiên cũng sẽ ngang nhiên đi tán tỉnh người khác…… Khốn kiếp a !
Thật ra khi đến trong tiệm, cô chỉ mới vừa ngồi xuống thì đã bị chủ cửa tiệm trêu chọc, nói cô lần đầu tiên trong thời gian lâu như vậy mới đem bạn trai đến đây, không coi trọng và vân vân gì đó…… Cái người kia, cái người tên là Zeref kia cũng liền thản nhiên tiếp nhận sự trêu chọc kia, trực tiếp gật đầu coi như thừa nhận, làm cô nhất thời nghẹn giọng không nói ra được lời nào……
Cô xoay qua nghiêm mặt, lại liếc mắt trừng Zeref một cái, đối phương hồi hợt, căn bản không đem ánh mắt “lợi hại” của cô để vào trong lòng.
“……” Lạc Lan bị coi nhẹ có cảm giác giống như khinh khí cầu bị nhả hơi. Cô lại cầm bút xoay xoay ở trong tay, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Zeref.
Sau khi trở về từ Tháp Thiên Đường, người kia bắt đầu ‘nhắm mắt theo đuôi’ cô, cô đi đến đâu Zeref đều đi theo sau đó. Ngay từ đầu, Lạc Lan đối với cảm giác này vẫn là vô cùng ‘thụ sủng nhược kinh’, kể từ khi hai người [Bíp –], cô có thể cảm nhận được rõ ràng địa vị của chính mình ở trong lòng Zeref tăng lên không chỉ một chút.
Đương nhiên, việc này cũng cùng với việc cô liên tục bị bắt cóc nhất định có quan hệ với nhau.
Zeref cứ như vậy đi theo cô, thực hiển nhiên chính là đang bảo vệ cô —
Này cũng thật là xứng đáng với danh hiệu là người bảo vệ a.
Nói không cảm động tuyệt đối là không có khả năng , nhưng lúc này, rõ ràng Zeref đối với công việc của cô sinh ra không ít ảnh hưởng nhỏ. Chỉ cần người này còn ở bên cạnh, Lạc Lan liền không có biện pháp để có thể tập trung suy nghĩ — Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính là bởi vì nghĩ đến Zeref cho nên mới không thể tập trung tinh thần đâu! Hừ!
Zeref ở dưới tầm mắt của cô bình tĩnh, tự nhiên đưa tay lật một trang sách qua, giống như tìm được một cái gì đó khiến anh cảm thấy hứng thú không thôi, anh rút tờ giấy trắng trong chồng giấy ở trước mặt cô, bắt đầu ở trên tờ giấy ghi chép cái gì đó.
…… Ể?
Cho tới bây giờ Lạc Lan cũng chỉ luôn gặp qua Zeref đọc sách, chưa từng thấy anh viết một chút gì đó. Lúc này nhìn thấy được hành vi không giống như thường ngày của Zeref, cô vươn cổ tới bắt đầu nhìn chằm chằm vào tờ giấy ở trước mặt Zeref —
Theo ngòi bút chảy ra một chuỗi chú văn ma pháp mà cô nhìn thấy hoàn toàn không hiểu gì hết, điều này làm cho Lạc Lan có chút nổi giận.
Lại nói tiếp, thân là sách phép thuật của Zeref, mà cô lại xem không hiểu được lúc này Zeref đang viết cái gì?
Lạc Lan lại một lần nữa cắn cán bút, trong lòng rối rắm đến tột đỉnh: Ngay từ đầu, cô bởi vì sự tồn tại của Zeref mà không thể tập trung suy nghĩ được, nhưng Zeref lại hoàn toàn hiển nhiên không vì sự tồn tại của cô mà bị ảnh hưởng — Không công bằng!
Bất quá……
Quả nhiên người đàn ông khi nghiêm túc nhìn thật sự rất đẹp trai a……
Tầm mắt Lạc Lan mang theo sự thưởng thức dừng ở trên mặt Zeref mà ngay cả chính cô cũng không hề phát hiện ra — Hơn phân nửa phần mặt tuấn tú sáng bóng của thiếu niên có đường cong có thể nói là gần như hoàn mỹ, giữa hai tròng mắt thăm thẳm hiện ra sự chuyên chú và bình tĩnh, bên cạnh hai má có vài sợi tóc đen ngăn nắp làm khuôn mặt anh hiện ra mấy phần nhu hòa.
Chíp chíp chíp…… Cho dù xem bao nhiêu lần cô đều cảm thấy con trai khi lớn lên có được vẻ đẹp hoàn mỹ như vậy thật sự không có vấn đề gì sao!
Lạc Lan đang nhìn Zeref công tác, cửa tiệm truyền đến một tiếng kêu đánh gãy ý nghĩ của cô —
“Ể? Lạc Lan?” Thiếu nữ tóc vàng mặc bộ quần áo vẫn như cũ có thể đem dáng người nóng bỏng hoàn mỹ của cô ôm sát lấy, cô hướng về phía Lạc Lan lộ ra biểu tình vui vẻ: “Thật khéo!”
Lạc Lan lễ phép vẫy tay về phía cô xem như đáp lại, Zeref đang vùi đầu viết cái gì đó ngẩng đầu liếc mắt một cái, không có biểu tình gì lại tiếp tục đem lực chú ý để lại vào quyển sách trên tay.
Lucy mang theo một em gái nhỏ tóc ngắn lạ mặt đi tới: “Em nói này, mấy ngày hôm trước, chị không sao chứ?”
“……?” Mặt Lạc Lan đầy nghi hoặc.
Lucy nhất thời che miệng, vụng trộm chỉ chỉ Zeref: “Trước đó, ‘bạn trai’ của chị cùng chúng em đi tới Tháp Thiên Đường, nghe nói chị cũng đã bị đưa tới chỗ ấy…… Đã xảy ra chuyện gì?”
Lạc Lan ngược lại không nghĩ tới, ở nơi cô không biết tên đó đã xảy ra chuyện như vậy, cô nghiêng đầu nhìn Zeref, cô gãi đầu rồi trả lời: “Chính chị cũng không biết nữa, lúc tỉnh lại thì đã thấy mình ở nhà rồi.”
…… Sư cô khi nói dối đều phải thành tinh.
“Như vậy à.” Lucy buông lỏng tay: “Động tác của ‘bạn trai’ nhà chị quá nhanh, bất quá chị không việc gì thì quá tốt rồi — Aizzz, ở Tháp Thiên Đường đã xảy ra chuyện rất dọa người.” Lucy lộ ra biểu tình “Thật sự hoàn toàn không muốn nhớ lại chuyện này.”
“Ha ha, cám ơn em đã quan tâm.” Lạc Lan chỉ về người bồi bàn đứng ở bên cạnh chờ đã lâu: “Hai người ngồi đi, đừng để cho bồi bàn chờ lâu.”
“Ừ.” Mắt thấy Lucy sẽ xoay người rời khỏi, bỗng nhiên cô ấy mạnh mẽ chuyển đầu, nhìn chằm chằm vào xấp bản thảo trên mỗi góc lộ ra nửa chữ kí tên: “Này, này này này này — Đây không phải là chữ kí tên của Thư Linh sao?!”
— Không xong!
Lạc Lan một bên thầm mắng thói quen của chính mình, vô ý thức ở trên bản nháp kí tên, một bên có ý đồ không dấu vết đem trang giấy đã kí tên được một nửa đem trở về: “…… Em nhìn lầm rồi, tuyệt đối đã nhìn lầm rồi!”
Hiển nhiên Lucy lại vô cùng kiên trì, cô kéo cái tay mà Lạc Lan đang làm động tác che lại, đem tờ giấy kia rút đi ra — “Quả nhiên là chữ kí của Thư Linh!!!”
Ánh mắt của người em gái tóc vàng nào đó bỗng nhiên lóe sáng lên, trong nháy mắt hướng về phía Lạc Lan: “Chẳng lẽ chị chính là cái vị Thư Linh sama kia sao?!”
Cái phần ‘sama’ bỗng nhiên ở phía sau là chuyện gì xảy ra a……
Lạc Lan đỡ trán.
Lucy lấy đi tờ giấy mà ở trên đó còn có đoạn nháp mà cô đang viết, chỉ cần là người sáng suốt hay xem qua tiểu thuyết của cô thì có thể nhìn ra được văn phong đó đồng nhất với nhau. Đổi lại đừng nói thêm về việc thứ này sẽ được giao lại cho nhà xuất bản, hiện tại phủ nhận có thể có thể được trong sạch, nhưng quay trở lại việc nếu tiểu thuyết được xuất bản thì sẽ bị nhận ra ngay, căn bản không phải là cử chỉ sáng suốt nhất.
“…… Ừ, chị hình như chính là người đó.” Lạc Lan vừa dứt lời, mắt thấy Lucy che mặt, chuẩn bị hét chói tai, cô chạy nhanh làm ra động tác “Đừng có lên tiếng”: “Đừng đừng đừng — đừng có la làng lên!”
Lucy bay nhanh trả lời: “Trừ phi chị cho em chữ kí!”
“…… Chị kí.”
**
Lạc Lan thật vất vả nắm lấy Zeref chạy khỏi “hiện trường” tiệm cà phê, cuối cùng tránh được cái người có thể nói là não tàn – Lucy đang “điên cuồng bùng nổ vượt quá giới hạn”, cô có chút uể oải: “…… Mất một ngày, ngay cả một chữ cũng chưa hề viết được….. Quạ quạ quạ!”
Zeref vừa mới viết gì đó trên giấy hiển nhiên cũng không có hoàn thành, lúc này tờ giấy kẹp giữa bên trong quyển sách chỉ lộ ra một góc, bên trên mơ hồ có thể nhìn ra được phù văn ma pháp có hình dạng quỷ dị, không biết nó có tác dụng như thế nào — Từ sau khi Lucy phát hiện ra bút danh của Lạc Lan xong, anh liền không thể tiếp tục viết tiếp.
Ngược lại anh không phải đặc biệt chú ý tới, chỉ cần trước đó anh hoàn thành xong “cái kia” thì vẫn có thể đi theo Lạc Lan không có vấn đề gì.
Lạc Lan mới kéo Zeref đi ra khỏi tiệm cà phê không được bao lâu, lại một lần nữa liền nghe được âm thanh vang lên của Lucy —
“Chị Lạc Lan! Qua vài ngày nữa là lễ hội Fantasia, chị có muốn cùng Jackal nhà chị đến Fairy Tail để vui chơi không a
?”
A a……?
Lễ hội Fantasia? Giống như…… Có cảm giác rất thú vị a!
Kể từ khi xuyên qua đến thế giới khác, phần lớn thời gian Lạc Lan đều ở lại ở bên ngoài thị trấn, cho nên đối với tính chất văn hóa vùng miền ở nơi này cảm thấy rất hứng thú — Lại nói như thế nào thì cũng là thế giới khác a! Khẳng định sẽ có rất nhiều món ăn ngon và trò chơi thú vị a!
Cô lập tức nắm lấy tay của Zeref: “Ze ~~ ref
Zeref chủ nhân
Tham gia cùng với em đi? Cùng nhau đi đến đó với em nha?”
Chỉ khi có gì đó cần cầu xin với anh, Lạc Lan mới dùng loại xưng hô “Zeref chủ nhân” này — Zeref đối với điều này hiển nhiên cũng vô cùng rõ ràng.
Anh thở dài: “… Cũng có thể, bất quá –”
“‘Phải cho anh đi theo’ thôi.” Lạc Lan học giọng điệu của anh, bắt chước nói ra một câu, lộ ra vẻ mặt cười hì hì: “Thì liền cùng nhau đi thôi, vốn là em muốn lôi kéo anh cùng nhau đi chơi mà!” Cô nói, rồi vẫy tay với Lucy ở đằng sau:
“Đã biết — Bọn chị sẽ đi!”