Edit: Lã Thiên Di
Kể từ sau khi Zeref rời khỏi nhà, Lạc Lan liền ý thức được sâu sắc hình như có chỗ nào đó không đúng cho lắm.
Ví dụ như…… Ví dụ như gian phòng này nhất thời có vẻ trống vắng.
Bình thường hoàn toàn không có cảm giác trống vắng lớn như vậy! Zeref vừa đi thì cả ngôi nhà liền tràn ngập không khí lạnh lẽo trống vắng — Điều này thật sự không khoa học tí nào!
Lạc Lan từ phòng khách đi dạo đến phòng ngủ, từ phòng ngủ đi dạo đến phòng sách, từ phòng sách lại đi dạo đến phòng khách, cuối cùng chuyển hướng đến trên sân.
Cô bắt đầu bĩu môi một cái — có chút thu hoạch! Nói tách ra ở riêng thì vô cùng bình tĩnh! Không thể chỉ vì người ta vừa đi thì bắt đầu nhớ a! Rốt cuộc thì cô đã làm đến mức nào kia chứ!
Lạc Lan đứng trong chốc lát, sau khi lau mặt thì trở lại phòng sách ngồi xuống.
Vì viết tiểu thuyết mới, cô đã đi mượn từ trong thư viện một đống lớn tư liệu còn chưa có xem qua, ở trên bàn học còn có một đống sách dày chồng chất lên nhau. Lạc Lan lấy một quyển sách ở trên đống sách chồng chất kia, chống tay lên đầu, để quyển sách ra trước mặt mình lật ra xem.
Năm phút sau…… Không hề tiến triển.
Mười lăm phút sau…… Một tờ đều không có lật qua.
Ba mươi phút sau…… Người nào đó hoàn toàn như đi vào cõi thần tiên.
Zeref có đi đến nơi nào tốt để ở tạm không?…… Hình như nghe nói ở bên ngoài khu phố Sanjo có cho thuê phòng để ở tạm đâu. Phòng ở sạch sẽ chứ? Ở đó có thoải mái không? Không có cô mỗi ngày la hét muốn ăn muốn ăn nọ, thì có phải người đó sẽ trở lại cuộc sống sinh hoạt như trước, khi chưa gặp được cô chứ, căn bản thì là không cơm ngon được? A a…… Ngày hôm qua, nếu như cô đi theo nhìn một cái thì tốt rồi, cố tình còn làm dáng không chịu đi, lúc ấy cô đang suy nghĩ cái gì vậy chứ!?
Sau khi miên man suy nghĩ một đống lớn chuyện, đột nhiên Lạc Lan ý thức được chính mình có loại xúc động muốn dùng cái ót đập vào bàn.
Cô nhăn mi chặt lại, đem sách tham khảo trong tay khép lại vứt ở một bên, kết quả dùng lực quá mạnh, quyển sách kia “Lạch cạch” một tiếng, từ trên mặt bàn ngã xuống trên mặt đất.
Lạc Lan đem mặt vùi vào trong cánh tay mình.
Vào thời điểm ở cùng một chỗ thì nôn nóng không thôi, ra đi thì lại cảm thấy hư không.
“Ngu ngốc, ngươi rốt cuộc nghĩ muốn cái gì?……”
**
Nhận thấy được chính mình đã làm gì sai vào thời điểm đó, Lạc Lan đã muốn ở bên ngoài khu phố Sanjo, khoảng cách “nghe nói” căn phòng cho thuê ngắn hạn nào đó ở cách đó không xa.
…… Loại dục vọng như tảng đá lớn trong lồng ngực này……
Khi ý thức được chính bản thân mình đã ở nơi nào, Lạc Lan liền lập tức muốn quay đầu đi, nhưng chỉ vừa mới bước ra được nửa bước thì động tác của cô liền dừng lại —
Nếu đã đến đây…… Nếu không…… Thì nhìn liếc mắt một cái?
Ôm ý nghĩ rối rắm như vậy đấu tranh, cái người ngu ngốc nào đó lén lút ở quán nước trái cây ngoài trời ngay góc đường ngồi xuống. Gọi một ly nước trái cây táo, sau đó lén lút nhìn chằm chằm vào phương hướng “Nghe nói” đó là nơi Zeref ở……
“… Lạc Lan?”
Phía sau vang lên âm thanh khiến bóng lưng của cái người ngu ngốc nào đó cứng đờ, cô dùng tốc độ cực kỳ thong thả quay đầu lại, động tác chuyển động phí sức tựa như sự chuyển động của bánh răng — Khuôn mặt quen thuộc ánh vào mi mắt, người đàn ông còn chưa đến một tuần liền sắp trở thành chồng cô, liền đứng ở phía sau cô. Sau khi nhìn thấy cô thì trên mặt cũng là biểu tình lạnh nhạt, bộ dạng nhìn qua tựa hồ như không ngoài ý muốn một chút nào.
Ngay cả âm thanh cũng vậy — ngữ điệu gọi tên cô tuy nói là đó là câu hỏi, lại lộ ra vẻ chắc chắn.
…… Thật · dọa · người!
Trong phút chốc Lạc Lan phút liền quay đầu, lập tức đứng dậy tính tránh người ta, nhưng cô vừa mới đứng lên thì đã bị Zeref kéo cổ tay lại, kéo qua ôm vào trong ngực.
“Còn tưởng rằng thật sự sẽ không được nhìn thấy em trong bảy ngày…… Thật tốt.”
**
Lạc Lan ngồi khóa ở trên người Zeref, hơi hơi nghiêng người. Cô có thể nhìn thấy được rõ ràng trong cặp mắt màu đen sâu thẳm kia của Zeref đang chiếu ra ảnh ngược của mình.
Một chút ánh sáng màu vàng lóng lánh kia thôi, giống như là đang đốt sáng lên lên hai mặt của Zeref, có loại cảm giác kỳ diệu không thể nói rõ khiến Lạc Lan ma xui quỷ khiến cô sáp lại càng gần.
Mái tóc màu đen tóc buông xuống ở trên gương mặt Zeref, lập tức liền chảy xuống đến hai bên má anh — Người đàn ông mà chính mình thích ngay tại lúc cô sáp lại quá gần thì liền chăm chú nhìn vào cô, điều này làm cho trong lòng Lạc Lan có loại cảm giác thỏa mãn, nhưng phần cảm giác thỏa mãn kia đã có vài phần xa cách hòa nhã, áp lực sâu đậm đến mức bất an.
Người này vốn luôn luôn không có chủ động biểu đạt qua tình cảm của chính mình, một lần duy nhất nói “Thích”…… Vẫn là do cô lúc ở trên đảo Tenrou đòi hỏi quấn quít lấy anh.
Tuy rằng hiểu được sự tồn tại cô cùng với Zeref căn bản chính là đã buộc định không thể tách rời. Nhưng thân là một người con gái bình thường, giống như sẽ cảm thấy thiếu cảm giác an toàn.
Đầu ngón tay của Lạc Lan để lên cái trán của Zeref, vẽ dọc xuống theo viền khuôn mặt anh. Ngũ quan của anh vừa thanh tú mà tinh tế, mặc dù đã sống mấy trăm năm nhưng vẫn như cũ là dáng vẻ trẻ tuổi, cách xử sự bên ngoài vẫn như trước lại là dịu dàng hòa nhã. Không tính đến thân phận của anh là Pháp Sư Bóng Tối cùng với có lẽ anh sẽ không già đi này, Zeref chính là người cho dù nhìn thấy nào đi nữa thì đều sẽ trở thành bạn bè với phần lớn phụ nữ độc thân đi.
Nhưng cái tên như thế này cư nhiên sẽ trong bầu không khí hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cô, đưa ra yêu cầu “Kết hôn”.
A a, nghiêm ngặt lại nói tiếp, cô cũng không xem như là một người bình thường — xuyên qua đến thế giới kỳ lạ, đã vậy còn bị biến thành một quyển sách ma pháp, muốn kết hôn như vậy, còn có làm vợ. Có phải Zeref đã bị loại ý tưởng “Trách nhiệm” linh tinh kỳ quái gì đó làm hỏng đầu óc rồi không……
…… Làm ơn làm điểm cái gì đi………
Mau làm một chút gì đó đi, làm điều gì đó có thể làm cho cô yên tâm đi……
Liền tính chỉ nói một câu cũng được a……
Nghĩ đến nửa giờ trước đã bị người này lôi kéo cổ tay, mang về gian phòng cho thuê ngắn hạn này. Vừa mới đi vào cửa thì đã bị người ta đặt ở trên tường hôn nồng nhiệt, Lạc Lan liền có chút không xác định được.
Nếu như đã không thích như lời nói, thì người ta làm sao có thể làm ra loại phản ứng như vậy được……
Cô hơi nheo mắt lại, đầu ngón tay theo đường cong lồng ngực Zeref vẽ một vòng, làm một lần ngắn ngủi,sau khi dừng lại thì tiếp tục trượt:
“…… Như thế nào?”
Trong mắt Zeref dường như đã nhanh chóng lược bớt một chút ý cười: “Tốt lắm.”
…… Đây hình như là lần đầu tiên cô chủ động đi?
Trước kia, toàn bộ quá trình mỗi một lần đều là do Zeref chủ đạo, nhưng hôm nay cô muốn nhìn lại người này thật tốt, muốn nhìn người sẽ bởi vì cô mà có nhiều biểu tình một chút.
Duy nhất chỉ mình cô có thể nhìn thấy được biểu tình của anh.
Đầu cổ ngón tay làm động tác đùa giỡn mang vẻ mê hoặc mà khiêu khích, tiếp tục theo phần bắp thịt hạ xuống một đường —
=====
Oa, ta đây là đường phân cách bất đắc dĩ phải xuất hiện để chôn sống cua đồng đang PLAY
=====
“Vừa lòng sao?”
“…… Không biết anh đang nói cái gì.”
“Anh nghĩ em có thể nghe được ý nghĩ của anh, chẳng lẽ không có sao?”
“……”
Nani!? (Nani có nghĩa là “Cái gì”)
“Chẳng lẽ em vẫn cho rằng chỉ có mình em nghe được tiếng lòng của anh sao?”
“……”
……!!! Điều này không khoa học!!!
“A.”
“Anh cười cái gì!?”
“…… Chỉ là cảm thấy, sách ma pháp của anh thật sự là rất thú vị.”
“……”
Tên này không có khả năng là Zeref! Tên này không có khả năng là Zeref! Tên này không · có · khả · năng · là · Zeref!
“Lạc Lan.”
“Làm gì?”
“Thích em.”
Lạc Lan có cảm giác chính mình hoàn toàn vô lực để nôn ra.
Biểu thị hành động của người này nhìn không được, không giải thích được phong tình, là một tên bí hơi đến cực điểm!…… Thật đúng là chỉ có một câu nói.
“Lạc Lan?”
“Lại làm gì!”
“‘Bí hơi’ là chỉ ý gì?”
“……”
Tên này tuyệt đối không có khả năng là Zeref! Tên này tuyệt đối không có khả năng là Zeref! Tên này tuyệt đối không · có · khả · năng · là · Zeref!!!
**
Ánh nắng xuyên thấu qua tấm thủy tinh màu có đầy hoa văn của nhà thờ, chiếu xuống ra nhiều màu sắc rực rỡ. Lạc Lan mím chặt môi lại, tay đang cầm lấy bó hoa cô dâu bởi vì khẩn trương mà đã hơi ẩm ướt mồ hôi.
Hoa tươi được làm thành vật trang sức, đem nó quấn quanh lên một đầu tóc đen buông xuống của cô, không khí trong lúc đó đều có thể ngửi thấy được mùi hương thơm mát ngào ngạt của hoa tươi — Đây là lời chúc phúc xuất phát từ bàn tay của người dân trong trấn nhỏ, thành phố không lớn gần hải cảng này đã tiếp nhận cô cùng với Zeref, sau khi biết được bọn họ muốn cử hành hôn lễ, mọi người ở trong quảng trường, hầu như là toàn bộ người dân nữ đều tìm cách giúp đỡ.
Một thân trang phục và đạo cụ ở trên người Lạc Lan cơ bản đều là mọi người giúp đỡ gấp rút làm ra — Trang phục kết hôn đã được đặt trước cũng đã bị bà chủ cửa hàng trang phục chiều khách hàng, hưởng thụ giá cả vô cùng đặc biệt.
Ở trong mắt của người dân trong trấn, bọn họ là ở trấn nhỏ này từ quan hệ người yêu phát triển đến giai đoạn cử hành hôn lễ. Cho dù là như thế nào thì đều là một chuyện lớn dáng giá để chúc phúc.
Lạc Lan rất nhanh tay cầm chặc bó hoa cô dâu – Thật khẩn trương.
Tầm mắt của cô ngay tại dưới khoan voan cô màu trắng vụng trộm liếc nhìn về phía bên người Zeref — Zeref mặc tây phục khiến khí chất cả người anh đều thay đổi. Tuy nói anh quả thật rất thích hợp với quần áo màu đen, nhưng người ở trong hôn lễ, ở trước mặt cô mặc Tây phục lại là một tình hình thực tế khác.
Đảo ngược lại với vẻ dịu dàng trong ngày thường, trở nên vô cùng…… Anh khí đến mức bức người lên.
Cha xứ ở trước mặt hai người cười đến mức ôn hòa. Ở trong ánh mắt bao hàm cả lời chúc phúc của mọi người, hai người theo sự dẫn dắt của cha xứ, từng câu từng câu hoàn thành lời thề ở trong hôn lễ —
“Quốc gia của tôi cũng chính là quốc gia của người, vị thần của tôi cũng chính là vị thần của người.”
“Dựa vào quyền lực của Thánh Kinh ban tặng, ta tuyên bố hai con là vợ và chồng.” Cha xứ khép Thánh Kinh trong tay lại, ý bảo hai người buổi lễ đã kết thúc: “Cha chúc phúc cho hai con.”
Nhóm người dân xem lễ đều ồn ào: “Chú rể mau hôn cô dâu đi –”
Bởi vì khoan voan bao phủ mà tầm nhìn có vẻ mịt mù đến cực điểm, tại một giây sau đã trở nên rõ ràng, Một tay Zeref ôm lấy thắt lưng của Lạc Lan, một tay đem khoan voan của cô vén lên một nửa.
Trong lúc đó, ngoại trừ có thể ngửi thấy được mùi hoa thơm ngào ngạt ra, thì còn ngửi được mùi hương nam tính quen thuộc trộn lẫn vào. Bởi vì mấy ngày trước chính miệng Zeref đã nói ra “Thích” nên tâm tình cô đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, không một chút nào có thể khiến Lạc Lan cảm thấy không an tâm nữa cả.
Phần hoa văn to lớn ở trong tấm thủy tinh màu, ánh sáng trong lúc đó xuyên thấu qua bao phủ lên trước bục hôn lễ của hai người. Người đàn ông ở phía bên trái hơi cúi người hôn môi người con gái ấy, còn dáng người của người con gái ở phía bên phải ở dưới lớp lụa trắng buộc vòng quanh phân nửa làm cho người ta phải nín thở vì quá duyên dáng — Sau một màn rất dài ở ngay tại đây làm cho nhóm người dân ở trong trấn nhỏ phải ao ước.
Mà mỗi khi Lạc Lan nhớ lại ngày nào đó, thời điểm ngay tại một màn kia, thì cô đều nhớ tới điều này. Lúc ấy, khi đôi môi cô cùng với Zeref chạm vào nhau thì trong đầu hiện lên — tiếng lòng của Zeref.
Đồng sinh cộng diệt, vĩnh viễn