Thế nào là chốn hồng trần, rực rỡ đèn hoa, ong ve bướm lượn lúc này đây Như Tâm đã được tận mắt kiểm chứng. Ngay lối cửa ra vào người ra kẻ vào tấp nập ngược xuôi mà đặc điểm chung có thể nhận thấy rõ đó là cả người "thu tiền" lẫn kẻ "chi tiền" ai nấy mặt mày đều hớn hở tươi như hoa. Đám người Như Tâm từ lúc đặt chân vào cửa đã thu hút vô số ánh nhìn từ xung quanh chắc hẳn là do phong thái khí chất mỗi người một vẻ không ai kém ai của họ. Ngay khi đó cô liền thấy một người phụ nữ trung tuổi mặt hoa da phấn mặc dù đã cố ý trang điểm đậm nhưng vẫn không thể nào che dấu những sương gió của thời gian hằn trên gương mặt, bà ta như nhận ra khách quen niềm nở lướt tới bên tên đáng ghét Vũ không khác gì một vũ công ba-lê:
- Ai dô Trần đại công tử ngày hôm nay quả là phúc tinh chiếu rọi Tố Nguyệt lầu được Trần đại công tử đại giá quang lâm tới thật là vinh dự mà. Ai dô còn có Phong Trần công tử, ai dô còn cả một vị công tử thư sinh tao nhã này lần đầu thấy mặt à nha. Ai dô toàn là khách quý mà.
Cả người bà ta sặc sụa mùi phấn son trang điểm đôi mắt phong tình sắc sảo láo liên đưa đẩy, cả người gần như dán sát vào Trần Tuấn Vũ, Như Tâm không tài nào thích nghi được với tình huống này, không cố ý mà hắt hơi mấy cái vừa rủa thầm trong lòng: "Thật là hết biết, dù gì cũng mang tiếng má mì- bà chủ có tiền ở nơi đây mà lại chát lên mình toàn thứ đồ trang điểm rẻ tiền, thật là biết quay lưng lại với nghệ thuật mà, lại còn làm hại cái mũi nhạy cảm của mình nữa, thật đáng ghét". Trong lòng bỗng nảy sinh ý định trêu chọc bà ta liền nhanh nhảu tiến tới gần vị má mì đó:
- Ai dô ma ma này quả là khéo miệng nha. Ai dô theo như ma ma nói thì chả mấy khi khách quý tới nhà, vậy mà nãy giờ ma ma đang ngáng đường bọn ta ở cửa, ai dô chả lẽ bà không muốn tiếp đãi các vị thiếu gia đây?
Người phụ nữ đó vừa nghe vậy liền chuyển mục tiêu sang Như Tâm mà cầu tình:
- Ai dô, vị công tử này quả là thích nói đùa, ta nào dám thất lễ. Ai dô, cứ vậy đi coi như để bày tỏ thành ý của ta liền sắp xếp cho các vị công tử vị trí đắt giá nhất của tửu lâu rất thuận tiện cho việc theo dõi xuống sân khấu. Ngày hôm nay vừa đúng dịp cô nương Đạm Vân - hoa khôi của Tố Nguyệt lầu lên sân khấu biểu diễn tài nghệ.
Bà ta lại không thôi đá lông nheo tới gã Phong thái giám rất chi là mờ ám khiến Như Tâm hơi khó hiểu nhưng rồi cô cũng không mấy bận tâm điều cô mong mỏi nhất lúc này là tránh xa bà thím "ai dô" phiền phức này, tìm cho mình chỗ ngồi khỏi mỏi chân này giờ và đặc biệt là bụng cô bắt đầu cồn cào biểu tình đòi ăn rồi. Ngay lúc tiếng ọc ọc đã bị cô cố nén cho thật khẽ reo lên khiến cô ngượng ngùng chỉ mong nơi này ồn ào không ai nghe thấy, liền bị Phong cầm tay lôi cô bước lên lầu một cách dứt khoát một mạch vượt qua những bậc thang phủ thảm đỏ có thêu những hoa văn diêm dúa nhưng nhìn kĩ lại thấy rất đồng nhất, tinh tế và lạ mắt. Còn có tại mỗi khúc gẫy của bậc thang lại có những chậu hoa đầy đủ màu sắc đua nhau tỏa hương khoe sắc, đó là chưa kể tới các cô nương ăn mặc trang điểm diêm dúa chốn hồng trần dáng vẻ lả lướt đầy phong tình, Như Tâm không khỏi tấm tắc " quả là với thân hình chữ S gợi cảm kia các cô nương ở đây có thua gì siêu mẫu thời hiện đại đâu chứ, má mì nơi đây thật đúng là có tư chất làm "ông bầu có máu mặt" trong giới showbiz mà".
Sau một hồi suy nghĩ vẩn vơ cô mới chợt nhớ tới cái gã nãy giờ lôi kéo mình giờ đã yên vị ngồi bên đủng đỉnh nhâm nhi ly trà đang bốc hơi nghi ngút, cô cũng chợt nhớ ra rằng lúc này cô cũng khát, liền đưa tay nâng ly trà không nghĩ nhiều một hơi đưa lên miệng. Chỉ là, ông trời luôn đối nghịch trọc tức cô mà, không ngờ tới nước trà nóng vào miệng khiến cô phải bỏng vội nhổ ra ho sặc sụa, lại đúng dịp tên sở khanh Vũ vừa hay lên tới nơi miệng cười như đón ý xuân rạng rỡ khi thấy người gặp nạn là cô, khiến cô vừa đau vừa thẹn lại vừa tức. Chỉ có Phong phản ứng nhanh vỗ vỗ lưng giúp cô đỡ sặc, đưa nước lọc cho cô uống dịu nhẹ đi cái lưỡi đang bị bỏng rát còn có ánh mắt rất mực quan tâm và lời nói đầy trách cứ:
- Ngươi không thấy trà còn đang bốc hơi nghi ngút sao còn vội uống, cái tính hậu đậu của ngươi không biết đến bao giờ mới khiến người khác không khỏi bận tâm chứ?
Như Tâm nãy giờ bị bỏng ho khù khụ, cả mặt tự khắc ửng đỏ, đôi mắt ngân ngấn lệ lúc này lại bị Phong đùng đùng trách cứ liền ấm ức gân cổ đáp lại:
- Ta ở nơi này, làm gì có ai bận tâm chứ.
Phong nhận thấy trong đôi mắt nàng sự đau đớn cô đơn kèm theo cả sự mất mát không còn là đôi mắt ngây thơ trong sáng nhí nhảnh đầy thách thức mạnh mẽ thường ngày. Lúc này đây nàng mỏng manh yếu đuối khiến hắn muốn nâng niu bảo bọc vỗ về an ủi nàng. Chỉ là trong khoảng khắc còn đang chần chừ phân vân người đã bị kẻ khác cướp lấy, không phải ai xa lạ chính là vị huynh đệ thân thiết của mình- Trần Vân Vũ. Hắn ôm chầm lấy nàng một tay xoa đầu nàng, một tay vỗ về trên lưng nàng, hắn nói đầy ý cười:
- Sao lại không có ai chứ, còn có bổn công tử bận tâm ngươi. Ngoan, không khóc nữa.
Phong không khỏi thẫn thờ rồi mau chóng tức giận khi chứng kiến gã nam nhân khác thân mật cùng nàng mặc dù kẻ đó là người hắn biết rõ nhất hiểu rõ nhất, nhưng dường như ác ma trong tâm hắn như đang muốn bùng phát ra ngoài lúc này đây hắn chỉ muốn quẳng cái gã đào hoa Vũ chết tiệt ra ngoài cửa sổ tránh xa nàng càng xa càng tốt. Cho dù không lỗ mãng như vậy thì cũng nên tách hắn ra khỏi nàng, nghĩ là làm hắn liền hành động. Chỉ là, có người nhanh hơn hắn một bước cho Vũ một bài học thích đáng.
Như Tâm còn đang tức giận vì đương nhiên bị trách cứ lại còn khơi dậy nỗi tủi thân bấy lâu nay cô cố gắng che giấu, lại đương nhiên bị gã sở khanh đáng ghét Trần Vân Vũ ôm lấy, chán ghét tức giận bùng phát cô liền há miệng cắn lên vai hắn rõ đau rồi mới thoát khỏi "móng vuốt" của hắn sau đó trừng mắt nạt lớn:
- Ta mới không cần ngươi bận tâm. Đồ biến thái.