Thời gian Như Tâm ở tại nơi xa lạ này đã gần một tuần lễ. Mới đầu cô giả bộ bị mất trí nhớ để ứng phó với sự tò mò, hỏi han của những người xung quanh, cũng vừa hay vết thương trên trán hoàn hảo che giấu giúp cô. Nhưng dù sao cô cũng đủ thông minh để biết được rằng nếu muốn tồn tại trong cung cấm với nhiều nghi lễ luật lệ khắt khe đầy rẫy ganh đua và nguy hiểm, đó là một loạt những gì cô đúc rút được khi coi trên phim truyền hình, hiện tại mới ngồi oán thán rằng tại sao lúc đó cô không chịu để tâm ghi nhớ những thủ đoạn đối phó với người như ở trong phim ảnh có khi đóng thành một quyển sách vừa có thể nhìn vào mà áp dụng, còn có mai này cô có thể sao chép nhiều bản để kinh doanh rộng khắp, hẳn là lợi nhuận thu về có thể giúp cô có một cuộc sống no đủ ở cái chốn này. Đó là nếu như cô toàn mạng thoát ra được khỏi đây (─.─||). Thời gian vừa rồi cô bỏ ra không ít công sức để tìm hiểu và nắm bắt một loạt những quy củ trong cung cấm, cái này gọi là nếu tránh không nổi lũ thì phải tập sống chung cùng lũ,ít ra còn có thể bảo toàn cái mạng nhỏ của cô, mặc dù đã trải qua một lần tử vong nhưng cô không dám chắc lần mất mạng tới cô có thể xuyên qua thời nào, vào cái thứ gì nữa không?
Nhờ vào việc không ngừng tìm tòi học hỏi mà cô biết thêm được về thời đại mà mình đang sống, đó là Việt Quốc năm thứ tư, dưới sự trị vì của vị vua trẻ tuổi Trần Thiên Phong, trên đó còn có Thái Hậu - Hoa Mỹ Lệ, quyền uy không kém, toàn quyền cai quản mọi chuyện trong hậu cung.
Mà cụ thể về nơi cô đang làm việc đó là hoán tẩy phòng, theo như cách gọi trong xã hội hiện đại thì đó là phòng giặt là, chuyên đảm nhiệm công việc giặt giũ ở trong cung.
Bạn cũng đừng thấy nó là công việc chân tay lao động phổ thông đơn giản mà coi thường, vì nó liên quan trực tiếp tới sự hài lòng và tâm tình của vị chủ tử khi mặc lên người bộ trang phục được giặt sạch kia. Cô đã tận mắt chứng kiến cô cung nữ tên Tiểu Liên - cô gái mà ngày đầu tiên cô xuyên qua lôi lôi kéo kéo cô, hôm trước cô ấy còn nằm ở giường bên ấy vậy mà hôm sau vì sơ suất làm sờn một chút chỉ thêu trên mình con khổng tước của bộ lễ phục của một vị tiểu công chúa nào đó mà bị phạt đánh hai mươi trượng, lại do thể chất yếu đuối, không chịu đựng được, liền quy tiên. Hà Phương khẽ mặc niệm cho cô gái xấu số đó, dù sao cũng có chút cảm tình cùng cô ấy, chỉ có thể hi vọng cô gái này may mắn có thể xuyên không tới xã hội hiện đại được đối xử bình đẳng, không thì ít ra cũng còn có quyền tự do dân chủ hơn cái xã hội cổ hủ rối ren này, tới một đứa con nít tiểu công chúa lúc tức giận cũng có thể liên can tới một sinh mạng người vô tội, ai da, thật là bi ai.
Phải chăng cô biết được mình có ngày sẽ xuyên qua, cô sẽ chuẩn bị ình một loạt những va-li đồ, vật dụng cần thiết để mang theo, chứ không phải chịu cảnh thiếu thốn đủ thứ của xã hội không khác gì thời kì phong kiến khi mà khoa học, công nghệ tiên tiến chưa tiếp cận được. Chẳng nói đâu xa, ngay đến khuôn mặt của cô thế nào, cũng chỉ có thể thông qua sự phản chiếu của chiếc gương đồng mặc dù không tới nỗi dọa người nhưng cũng không ra hình người. Tức giận không thôi vùng đập bàn đứng dậy mà than, cô phải làm ình cái gương, uh ha, quan trọng là dùng bạc tráng gương, nhưng có ai nói cho cô biết cô phải bắt đầu từ đâu và qua những công đoạn nào? Lại một lần nữa bi ai, tự nhủ, nếu còn có kiếp sau được đi học lần nữa cô sẽ thật nghiêm túc trau dồi kiến thức thành thần đồng. Dẫu sao cô cũng còn biết được thân thế của khối thân thể mà cô xuyên qua này, cha mẹ cô ấy mất mạng trong nạn dịch lan tràn 2 năm trước, cô ấy phải vào cung làm cung nữ năm 14 tuổi, hiện tại là thiếu nữ 16 tuổi trong khi cô 24 tuổi, xuyên qua thân thể trẻ vị thành niên, không biết là cô nên khóc hay nên cười đây. (─.─||)