Túc Bạch mở mắt ra đã thấy xung quanh không còn ở nhiếp chính vương phủ nghiêm ngặt nữa mà trở thành chốn thanh lâu oanh oanh yến yến, nồng nặc mùi son phấn.
Chẳng mấy chốc đã có hai nữ nhân nhu nhược mềm mại dựa vào người hắn:
- Đại gia, người lần đầu tiên tới đây có phải không?
Nữ nhân vừa nói vừa nhìn Túc Bạch, bởi vì cơ thể này kiều nộn lại vô cùng mẫn cảm, không chịu được vải thô ráp, chỉ cần mặc một ngày cũng có thể làm xước da, cho nên Diệp Lan Chi chuẩn bị quần áo cho hắn đều là tơ lụa tốt nhất, sờ lên rất trơn mịn, không hề khô ráp.
- Lần đầu tiên tới.
Thanh âm Túc Bạch mềm mại mà thanh nhã thu hút sự chú ý của mấy nữ nhân.
Hắn ôm eo hai nữ nhân lên lầu, ngồi vào một bàn có tầm nhìn tốt nhất ở tầng hai, lại lấy ra một thỏi bạc cho tiểu nhị chuẩn bị trà cùng đồ ăn ngon.
Túc Bạch hơi híp mắt nhìn dòng người qua lại dưới lầu.
Người bị Diệp Lan Chi ném vào đây chính là Nguyên Tu, cũng là người trong lòng của nguyên chủ.
Thực tình mà nói, đối với người trong lòng này của nguyên chủ, Túc Bạch vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Ví dụ như Túc Bạch cùng người trong lòng này còn chưa từng có hành động thân thiết, ngay cả một cái năm tay cũng không có.
Lại tỷ như, Túc Bạch ngoài miệng nói thích người này, nhưng khi hắn nhớ tới người này trong lòng lại không có cảm giác gì.
Tuy linh hồn của hắn đã nhập vào thân thể nguyên chủ, nhưng nếu thật lòng thích một người, sẽ không bởi vì linh hồn thay đổi mà phản ứng bản năng của cơ thể cũng thay đổi theo.
Có thể nói hắn không cảm nhận được một chút gì chứng tỏ Nguyên Tu là người trong lòng của nguyên chủ.
Cốt truyện mà hệ thống đưa có đúng hay không còn phải chờ hắn khảo chứng lại mới biết được.
Lúc này tất cả những suy nghĩ của Túc Bạch, hệ thống đều có thể nhìn thấy, nhưng nó không muốn nói chuyện, hơn nữa cũng có chút phiền lòng.
Vị ký chủ này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của nó a.
...!......!......!......!......!......!......!........
Nguyên Tu tuy bị ném vào nơi này nhưng cũng không nhất định phải ra tiếp khách, huống hồ trước đó còn bị đánh cho cả người bầm dập, hơi thở thoi thóp, khẳng định bây giờ ngay cả cửa cũng không thể ra được nói gì tiếp khách.
Túc Bạch ném đậu phộng vào trong miệng, vỗ vỗ tay, hỏi cô nương trong ngực:
- Gần đây chỗ các ngươi có người mới được đưa tới hay không?
- Ừm, kiểu như bị đánh nửa sống nửa chết ấy.
Nữ nhân nghĩ nghĩ, ra vẻ muốn nói lại thôi.
Túc Bạch thấy vậy thì nhếch môi, lấy ra một thỏi bạc lớn, tung tung trên không.
Nữ nhân kia lập tức đón lấy, cất vào trong áo, dùng quạt che nửa khuôn mặt, vui vẻ nói:
- Mấy hôm trước đúng là có một người mới tới, nghe nói là đã thoi thóp nhưng ma ma không muốn tiêu tiền uổng phí nên ngay cả đại phu cũng không chịu mời, bây giờ vẫn còn bị nhốt ở phòng bếp, phỏng chừng cũng không sống thêm được mấy ngày.
- Công tử, ngươi hỏi cái này làm gì?
Túc Bạch không khỏi hít vào một ngụm, nếu đúng như hắn đoán, vậy Nguyên Tu này còn không phải bị nguyên chủ hại thảm.
Hắn đẩy đẩy nữ nhân ra, lại ném thêm một viên đậu phộng vào miệng, vỗ vỗ tay đứng dậy, tính toán đi hậu viện xem thử.
Mới vừa đứng dậy, cửa phòng phía trước đột nhiên bật mở, một bóng dáng lạnh lẽo quen thuộc bước ra ngoài.
Túc Bạch không khỏi cứng đờ, sắc mặt hơi đổi.
- Diệp Lan Chi vì sao lại ở đây?.