Diệp Lan Chi phi thân nhảy xuống xe, kéo thị vệ xuống, rồi nhảy lên đoạt ngựa, quất roi chạy về phủ đệ.
Vừa vào đến phủ, hắn sải từng bước lớn vào phòng, nhìn thấy người kia suy yếu nằm trên giường, trái tim không khỏi đau xót, vội vàng bước tới nắm lấy bàn tay của Túc Bạch, lòng bàn tay vì khẩn trương đã ướt đẫm mồ hôi tự lúc nào.
“Đang yên đang lành sao tự nhiên lại phát bệnh? Tại sao lại như vậy?”
Trong khi Diệp Lan Chi lẩm bẩm lặp đi lặp lặp lại một câu đó thì Túc Bạch lại vô cùng thống khổ, hắn không biết bệnh tim một khi phát tác lại khó chịu như vậy.
Bàn tay dày rộng kia của Diệp Lan Chi vẫn đang siết chặt tay hắn, giống như tiếp thêm sức mạnh khiến hắn an tâm.
Mắt Túc Bạch mờ đi, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt hốt hoảng của Diệp Lan Chi, cảm giác này vô cùng quen thuộc, khiến hắn nhớ tới người ở đầu quả tim kia: “Lan Chi….ta…”
Túc Bạch muốn nói chuyện, nhưng vì quá đau mà không thể nói xong một câu lưu loát.
Diệp Lan Chi gắt gao nắm tay hắn, nghe hắn đứt quãng nói từng chữ, trái tim đau đớn như dao cắt, chỉ sợ Túc Bạch đang trăn trối.
Diệp Lan Chi vội vàng cắt ngang lời Túc Bạch, âm thanh run run, mang theo sợ hãi nói: “Ngươi sẽ không sao, bổn vương nhất định không để ngươi xảy ra chuyện gì đâu.
Cho nên Túc Bạch ngươi câm miệng, một câu cũng không được nói nữa!”
Ai, thật là hung dữ.
Túc Bạch thở dài nghĩ.
Quả nhiên không phải là Lan Chi của hắn.
Lan Chi hắn yêu là người vô cùng ôn nhu, còn chưa bao giờ nặng lời với người khác, từ trước đến nay đều là một bộ ôn hòa, săn sóc, cả người như tắm gió xuân, khiến người ta vừa nhìn đã luyến tiếc rời đi, hoàn toàn đối lập với kẻ tràn đầy sát khí, thủ đoạn tàn bạo trước mắt này.
Nhưng mà Túc Bạch cũng không quên nhiệm vụ của mình, hắn có thể giữ được mạng hay không còn phải dựa vào người này a.
Hắn nắm chặt tay Diệp Lan Chi, âm thanh thống khổ xen lẫn nức nở, suy yếu khiến người ta không khỏi thương xót: "Lan Chi,… ta đau quá …ngươi đừng đi… ta sợ.”
Diệp Lan Chi nắm chặt tay Túc Bạch, sợ hãi nói: “Ta đây, Bạch Bạch, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì đâu, ngươi đừng sợ, còn có ta ở đây, đừng sợ, có ta ngươi nhất định sẽ không sao.”
Cũng không biết là nói cho Túc Bạch hay là nói cho chính hắn nghe nữa, tóm lại lúc này Diệp Lan Chi vô cùng hốt hoảng và sợ hãi, hoang mang không biết phải làm sao mới tốt.
Loại cảm giác này dường như trước kia đã từng trải qua rồi, tim hắn đau nhức như bị dao cắt, lại âm ỉ khó chịu như bị hàng trăm con kiến xông lên gặm nhắm.
[Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của Diệp Lan Chi: 100, độ tín nhiệm: cộng 5, điểm tín nhiệm trước mắt: 5]
Nhìn nhắc nhở của hệ thống, Túc Bạch có cảm giác cạn lời, độ tín nhiệm của Diệp Lan Chi với hắn trước đó vậy mà lại bằng 0.
Hắn đây là có bao nhiêu không tín nhiệm với Túc Bạch a.
Hơn nữa độ hảo cảm còn là 100%, tình cảm như vậy không thể nào chỉ là nhất thời hứng thú như mình vẫn tưởng.
Hẳn là vì vậy nên sau khi Túc Bạch chết, Diệp Lan Chi mới nổi điên mà hủy hoại Nguyên Tu, sau đó tự sát trước mộ hắn.
[Hệ thống nhắc nhở, điểm sinh mệnh +10, điểm sinh mệnh trước mắt: 18, thỉnh ký chủ bảo trì tinh thần và thể xác vui vẻ, bảo trọng thân thể!]
Túc Bạch hít sâu mấy hơi, trái tim đã bớt đau nhưng thân thể vẫn vô cùng suy yếu..