Nếu để Diệp Lan Chi biết Bạch Bạch tới đây gặp mình, chính mình lại vẫn còn sống, nhất định sẽ không bỏ qua cho Bạch Bạch.
Tuy rằng trong lòng không nỡ, nhưng Nguyên Tu cũng không nhiều lời, hơi mím môi, nói: “Ngươi, phải chiếu cố chính mình thật tốt.”
Nguyên Tu nói xong câu đó mới nhận ra một điều, ngoại trừ câu này, hắn cũng không thể hứa hẹn được bất cứ cái gì với Bạch Bạch cả, càng đừng nói là mang Bạch Bạch rời khỏi nơi ma quỷ kia.
Nguyên Tu cứ nhìn theo bóng dáng rời đi của Túc Bạch cho tới khi khuất hẳn cũng không thu hồi ánh mắt, đồng tử hắn tối lại, ẩn chứa sự kích động, ý định cứu Bạch Bạch ra khỏi phải Nhiếp Chính Vương phủ, thoát khỏi sự không chế của Diệp Lan Chi càng trở nên kiên định hơn.
Túc Bạch đi ra khỏi phòng của Nguyên Tu, đang muốn đổi một cái thuấn di để trở về, quay đầu thông qua cửa sổ lầu hai, lại nhìn thấy trên đường có hai người đang đi tới, trong đó một người có thân hình cùng bộ dạng mà Túc Bạch vô cùng quen thuộc.
Chính là Túc Lâm, đại ca của Túc Bạch.
Túc Bạch không nghĩ tới chính mình ra cửa một chuyến còn có thể gặp được đại ca thân sinh, bất quá, hắn là lén trốn ra ngoài, nên không thể để Túc Lâm thấy hắn, mà hắn cũng không thể tiến lên chào hỏi Túc Lâm.
Túc Bạch nghiêng người lẩn trốn, mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện của Túc Lâm cùng người bên cạnh.
“Tình trạng bây giờ của Túc gia ……, ai, ta không biết phụ thân còn có thể trụ được bao lâu, nghe nói rất nhiều người viết tấu chương tham tấu phụ thân, phía trên đã phái người xuống điều tra, cũng không biết Túc gia có thể chống đỡ được đến lúc nào.”
“Túc Lâm huynh trước đừng vội lo lắng, chuyện Túc thị lang không làm, cho dù phía trên phái người đi tra, cũng không thể tra được cái gì.”
Túc Lâm thở dài, “Ta không lo lắng phụ thân có làm chuyện này hay không mà là lo…”Túc Lâm nói lại thở dài, “Ngươi không biết, Diệp Lan Chi cùng phụ thân ta quan hệ như nước với lửa, phụ thân ta đã nhiều lần tham tấu hắn, ta lo chuyện lần này chính là Diệp Lan Chi ở sau lưng giở trò quỷ.
Nếu thật là hắn làm, phụ thân ta sẽ càng lành ít dữ nhiều.
Túc gia cho dù có bị xét nhà cũng không tính là gì nhưng ta lại không nỡ nhìn phụ thân đã một bó tuổi còn phải ngồi đại lao.”
Tiếng nói chuyện theo chân hai người đi xa dần cũng trở nên mơ hồ không rõ.
Túc Bạch ngây ngốc đứng tại chỗ tiêu hóa những lời vừa mới nghe được.
Túc gia đã xảy ra chuyện?
Còn có khả năng liên quan tới Diệp Lan Chi?
Túc Bạch đôi mắt chuyển thâm, phun ra một ngụm khẩu khí, cũng không thể trách Túc Lâm sẽ hoài nghi đến trên người Diệp Lan Chi, bởi vì Diệp Lan Chi thủ đoạn từ trước đến nay vẫn thực tàn khốc, người dám chống đối với hắn, hắn đều sẽ đem đối phương chỉnh thực thảm, cửa nát nhà tan xem ra vẫn còn tốt chán.
Chuyện Túc gia, thật sự cùng Diệp Lan chi có quan hệ?
“Công tử?”
Nghe thấy tiếng Hạ Lăng truyền đến từ phía sau lưng, Túc Bạch thu liễm tâm tư, quay đầu lại nhìn về phía Hạ Lăng, khẽ nhếch môi, híp mắt cười cười.
Hạ Lăng ngây ngốc nhìn nụ cười kia của Túc Bạch, phải một lúc sau mới hồi phục tinh thần, trong lòng lại âm thầm kinh hãi, người này lớn lên quá mức xinh đẹp, gương mặt này một khi ra cửa chính là điển hình hại nước hại dân.
“Công tử sao còn chưa đi?” Hạ Lăng hỏi.
Túc Bạch rũ mắt suy nghĩ một hồi.
Chuyện của Túc gia khiến hắn thực lo lắng, Túc Bạch chỉ là một cái pháo hôi, trong sách chủ yếu đề cập tới gút mắc tình cảm của hắn với Diệp Lan Chi, rất ít khi đề cập tới chuyện của Túc gia, ngay cả chuyện vì sao Túc gia xuống dốc cũng miêu tả rất sơ sài.
Cho nên Túc Bạch không biết chuyện lần này rốt cuộc là vì sao lại thành ra thế này, cũng không biết có phải chuyện lần này chính là nguyên nhân khiến Túc gia không gượng dậy nổi mà trượt dốc hay không?
Sau đó hắn lấy ra một thỏi bạc, ném cho hạ Lăng, hơi nhếch môi nói: “Giúp ta tra một chút gần đây có chuyện gì với Túc gia?”
“Công tử vì sao lại muốn hỏi thăm chuyện của Túc gia?” Hạ Lăng vô thức hỏi.
Túc Bạch hơi nheo mắt, hàn quang sắc bén chợt lóe lên trong đôi mắt hoa đào kia khiến Hạ Lăng không khỏi run lên, vội vàng rũ mắt xuống, không dám nhiều lời nữa.
Có lẽ bởi vì từ trước đến nay Túc Bạch vẫn luôn là vị chủ nhân dễ nói chuyện cho nên nàng ta quên mất những người có thân phận tôn quý như hắn, nào có ai thật sự là thiên chân vô t, dễ nói chuyện đâu.
Bên trong xe ngựa, Diệp Lan Chi hơi híp mắt, ngón tay nhẹ nhàng vân vê chiếc nhẫn trên ngón cái, một thân hàn ý.
Lâm Tang nhìn thoáng qua qua sắc mặt của Diệp Lan Chi nói: “Có người sâm tấu Túc thị lang tham ô, cũng không biết là ai ở sau lưng giở trò quỷ, cố ý nhằm vào ông ấy nữa.”
Lâm Tang hơi dừng lại một chút, “Bất quá, này đối với ngươi mà nói, cũng là chuyện tốt đi? Túc thị lang rơi đài, ngươi muốn làm gì nhi tử người ta cũng không có ai sâm tấu nữa, quả thật là tiện nghi cho tên đăng đồ tử nhà ngươi, Túc thị lang nếu biết, chắc hẳn sẽ tức giận ngã ngửa.
Ông ấy vì nhi tử bảo bối mà không ít lần tham tấu ngươi trước mặt thánh thượng, giờ thì hay rồi.”
Diệp Lan chi cười lạnh một tiếng, “Cũng đem cái mũ này khấu đến trên đầu ta, bãi nước bẩn này lại do ta đến nhận thôi.”
Lâm Tang sửng sốt, suy tư một hồi, lập tức hiểu được lời của Diệp Lan chi nói là có ý tứ gì.
Ngay cả hắn cũng cảm thấy việc này đối Diệp Lan chi có lợi, vậy người khác thì sao? Người khác nghĩ như thế nào? Có phải hay không cũng cảm thấy, việc này chính là Diệp Lan chi ở sau lưng làm?
“Loại nước bẩn này ngươi bối lại không ít, bằng không cái thanh danh Nhiếp Chính Vương tàn bạo, trên tay dính đầy máu tươi kia làm sao lại đồn ra tới?” Lâm Tang không thèm để ý nói.
Diệp Lan chi nheo nheo mắt, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt, giống như ánh sáng phản chiếu trên tuyết sơn, ngón tay đặt trên đầu gối giật giật, nói: “Lần này không được, sẽ khiến hắn hiểu lầm.”
Lâm Tang có chút ngây ngốc, nhất thời không phản ứng lại “hắn” trong miệng Diệp Lan Chi là ai.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã nhớ tới người kia, có chút phức tạp nói: “Ngươi…… Thật đúng là để ý hắn.”
Diệp Lan chi khẽ cười một tiếng, khóe miệng nhếch lên để lộ sủng nịch cùng ôn nhu nói: “Hắn rất để ý chuyện Túc gia, mấy hôm trước còn vì chuyện ta không cho hắn về nhà mà nháo một hồi đâu, thật vất vả mới dỗ dành được, ta cũng không dám lại chọc hắn.” “Hắn……” Diệp Lan chi dừng một chút, “khó khăn lắm mới đối xử với ta tốt hơn một chút.”
Lâm Tang há miệng thở dốc, hai mắt trừng trừng nhìn nụ cười hiếm có kia của Diệp Lan chi, thật lâu sau vẫn chưa hồi phục tinh thần, chắc hẳn mắt mình có vấn đề rồi mới nhìn thấy ảo giác.
Nhiếp Chính Vương Diệp Lan chi, trong truyền thuyết tàn khốc thô bạo, giết người không chớp mắt khiến ai nghe tên cũng sợ mất mật kia, cư nhiên lại …"Sợ vợ!" hơn nữa người ta còn không tính là "vợ", mà là một nam sủng của hắn a.
Lâm Tang bỗng nhiên rất muốn trông thấy Túc Bạch, muốn nhìn thử một chút nam nhân này là người như thế nào mà có thể bắt được trái tim đạm mạc, lạnh giá của Diệp Lan Chi.
“Chuyện lần này ngươi muốn xử lý thế nào?” Lâm Tang tay chống ở đầu gối, nửa người trên hơi nghiêng về phía Diệp Lan hỏi.
Diệp Lan chi nheo mắt, “Đi tra một chút xem kẻ nào lại có can đảm tính kế trên đầu ta.”.