Xuyên Qua Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân Phải Làm Sao?


“Những tin đồn nói ta là chủ mưu hại Túc thị lang không cần xen vào, cứ để bọn họ truyền đi, chỉ có khi tin tức này thuận lợi truyền ra bọn họ mới buông lỏng cảnh giác, lộ ra sơ hở thì chúng ta mới dễ dàng tóm gọn.” Diệp Lan Chi lạnh lẽo nói.
Lâm Tang gật đầu, “Việc này ta sẽ đi tra.” Vừa dứt lời đã thấy Diệp Lan Chi nhìn mình thì bối rối nói: “Ngươi yên tâm, ta biết ngươi để ý người kia, cho nên sẽ tận lực tra ra người phía sau.”
Diệp Lan chi gật đầu.

Lâm Tang thở ra một hơi, tới gần Diệp Lan chi hỏi, “Ngươi lần này là nghiêm túc?”
“Ta lúc nào thì không nghiêm túc?” Diệp Lan chi nhướng mày, khóe mắt tràn ra hàn ý.
Lâm Tang lẩm bẩm nói: “Trong phủ ngươi dưỡng nam sủng nhiều như vậy, ta làm sao biết ngươi lúc nào là thật lòng, lúc nào là chơi đùa chứ.

Hơn nữa…”
Hơn nữa ta cũng không biết ngươi khi nào thì lại có thói quen dưỡng nam sắc này.
Trước kia hắn không như vậy.
Trước kia hắn, giữ mình trong sạch, đừng nói nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng không tiếp cận.
Đột nhiên có một ngày tính tình đại biến, bắt rất nhiều nam tử mỹ lệ nhốt vào trong phủ, cho nên mới có cái thanh danh thích nam sắc như bây giờ.
Diệp Lan Chi không thèm để ý nói: “Ta đối bọn họ sao có thể là nghiêm túc? Ta cũng chưa chạm qua bọn họ, ngoại trừ Bạch Bạch, ai ta cũng chưa chạm vào, cho dù là nam hay nữ cũng đều không có.”
Lâm Tang: “……”
Có phải hắn trong lúc không cẩn thận đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa rồi không?
Túc thị lang nếu biết nhi tử của mình đã bị tên đại sắc lang này ăn mất nhất định sẽ liều mạng với hắn.
Lâm Tang ho nhẹ một tiếng nói: “Ngươi nếu không thích bọn họ sao còn bắt về phủ làm gì? Bên ngoài đồn đãi khó nghe như vậy, gì mà ngươi hảo nam sắc, ngày đêm sênh ca… Ngươi nói xem, tội gì phải để cho bọn hắn chụp cái mũ này lên đầu ngươi chứ?”
“Ta không biết” Diệp Lan Chi nói, đưa tay xoa xoa ấn đường, thở ra: “Ta lúc đó giống như đang tìm một người, ở bên cạnh bọn họ ta nhìn thấy bóng dáng của người kia nên mới bắt về phủ, nhưng bắt về rồi lại thấy không phải.”
“Ta…ai!” Diệp Lan Chi cười tự giễu.
“Vậy Túc Bạch là người ngươi muốn tìm?” Lâm Tang tò mò.
Diệp Lan Chi sững sờ giây lát rồi trầm mặt, nặng nề nói: “Bạch Bạch không phải thế thân của bất kỳ ai.

Trong lòng ta chỉ có Bạch Bạch, đời này không phải Bạch Bạch liền không thể, hắn không phải là hình bóng của ai mà chính là người Diệp Lan Chi ta muốn sống chung cả đời.”
“Nhưng Túc Bạch người ta không thích, mà Túc thị lang cũng sẽ không đồng ý.” Lâm Tang thuận miệng nói một câu, trong lòng lại vô cùng kinh hãi vì khẩu khí cùng lời nói kia của Diệp Lan Chi.

Tâm tình của Lâm Tang có chút phức tạp, hắn không nghĩ tới đường đường một nhiếp vương thủ đoạn tàn nhẫn quyết đoán như sấm rền gió cuốn như Diệp Lan Chi lại thích một nam nhân, còn muốn sống chung cả đời.
“Ta mặc kệ bọn họ nghĩ gì, cho dù Bạch Bạch có nguyện ý hay không cũng chỉ có thể là của một mình ta.” Diệp Lan Chi âm u nói, lại nghĩ tới khoảng thời gian trước đây Bạch Bạch phản bội hắn thì ánh mắt lạnh xuống, tràn ngập sát ý.

Hắn không nhẫn tâm xuống tay với Bạch Bạch, nhưng hắn có thể hạ quyết tâm giam giữ Bạch Bạch cả đời bên cạnh mình, nơi nào cũng không được đi.
Lúc Diệp Lan Chi trở về đã là đêm khuya, Túc Bạch cũng đã ngủ say, hắn nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa phòng ra, đi vào trước giường, rũ mắt nhìn Túc Bạch, bàn tay thon dài đẹp đẽ khẽ vuốt ve khuôn mặt hắn, vừa lưu luyến lại vừa si mê.
Hắn không thể thả Bạch Bạch đi được.

Nếu không có Bạch Bạch bên cạnh, trái tim hắn cũng sẽ biến mất, khiến hắn đau đau đớn muốn chết.

Cho dù Bạch Bạch thích ai thì cả đời này cũng chỉ có thể ở lại bên cạnh hắn.

Hắn có thể không cần trái tim của Bạch Bạch, chỉ cần người ở lại là đủ rồi, cho dù Bạch Bạch chết cũng phải chết bên cạnh hắn.
...!......!......!......!......!......!....
Nghe được tiếng đóng cửa rời đi Túc Bạch mới mở to hai mắt thanh tỉnh, giơ tay sờ sờ cổ, cảm giác lạnh lẽo khi Diệp Lan Chi chạm vào vẫn còn lưu lại, giống như lưỡi dao nhỏ liếc qua liếc lại trên da thịt.

Cái tên Diệp Lan Chi này cũng thực là nguy hiểm.
Từ giá trị hảo cảm của hắn đối với Túc Bạch có thể thấy được tình cảm kia đã biến thành một loại chấp niệm tương đối bệnh hoạn, Diệp Lan Chi tuyệt đối sẽ không cho phép Túc Bạch rời khỏi mình, tương tự, nếu Túc Bạch xảy ra bất trắc gì, hắn cũng sẽ phát điên lên mà làm ra chuyện khó lường gì đó.
Túc Bạch nhất định phải bảo đảm nam chủ có thể đi theo cốt truyện định sẵn mà không bị Diệp Lan Chi hủy diệt, cũng không thể cho bản thân mình xảy ra chuyện gì bởi vì chỉ có Túc Bạch hắn mới có thể ổn định được Diệp Lan Chi.
...!......!......!......!......!.....
Hôm sau, Túc Bạch lại đến thanh lâu gặp Hạ Lăng.

Chuyện Túc gia, hắn không thể không quản, lại nói nếu thật sự là Diệp Lan Chi ra tay, hắn lại càng không thể ngồi yên.
Thanh quán thường xuyên có quan lớn tới cửa nên Hạ Lăng cũng không mất bao nhiêu sức lực đã có thể hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện.
Túc Kính Văn Túc thị lang là quan chính tam phẩm, chưởng quản việc điều động nhân sự cùng khoa cử, nhưng trước đó vài ngày có người sâm tấu nói hắn nhận tiền mua bán quan chức, mà hối lộ chính là tội lớn, có thể tru di cửu tộc.
Túc Bạch rũ mắt trầm tư, nếu nói việc này ai có khả năng nhất, thật đúng là chỉ có Diệp Lan chi, cũng chỉ có hắn mới có năng lực cùng thủ đoạn làm ra chuyện này.
“Đúng rồi, ta còn nghe được, việc này vô cùng có khả năng là Nhiếp Chính Vương làm, hiện tại trong triều nơi nơi đều nói chuyện của Túc thị lang lần này là do Nhiếp Chính Vương giở trò sau lưng, bởi vì lúc trước hắn bắt đi nhi tử của thị lang nên ngài ấy mỗi ngày đều lên triều tham tấu.

Nhiếp chính vương làm sao có thể nhịn được? ...!Ta cũng cảm thấy, việc này tám, chín phần là do Nhiếp Chính Vương làm.” Hạ Lăng lẩm bẩm nói.
Túc Bạch gật gật đầu, nhíu mày suy nghĩ xem phải làm sao mới có thể giúp Túc gia thoát khỏi vòng vây mà không ảnh hưởng tới cốt truyện.

Thực lòng mà nói thì Túc Bạch cũng chỉ là một cái pháo hôi, nên Túc gia cũng sẽ không có bao nhiêu ảnh hưởng đến cốt truyện cùng nam chính.

Cho nên muốn bảo hộ Túc gia cũng không hẳn là không thể.
“Công tử có muốn gặp vị công tử bên trong kia không?” Hạ Lăng hơi đỏ mặt hỏi.
Nàng có thể nhìn ra được Nguyên Tu có tình cảm khác thường với người trước mặt, trong hai ngày này nàng đại khái cũng biết quan hệ của hai người bọn họ, Nguyên Tu hình như thích vị này nhưng bị người trong nhà vị công tử này cản trở.

Hạ Lăng cảm thấy hai người cũng không có bao nhiêu khả năng ở bên nhau.
Đương nhiên nàng cũng không nghĩ đến chuyện bày tỏ với Nguyên Tu, dù sao thân phận nàng cũng thấp kém, tuy nói Thanh quán chỉ bán nghệ không bán thân nhưng nói cho cùng vẫn là ca kỹ thanh lâu.

Túc Bạch nhìn thoáng qua gương mặt đỏ ứng của Hạ Lăng thì cũng hiểu rõ tâm tư của nàng.

Quả nhiên là nữ chủ.
Mà tuyến tình cảm này của nam, nữ chủ hắn đương nhiên là phải tác hợp rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui