Là một pháo hôi đủ tư cách, hắn đương nhiên là phải phát huy tối đa tác dụng của mình, làm đá kê chân cho con đường phát triển tình cảm của nam, nữ chủ.
“Ta không vào đâu, làm phiền Hạ cô nương chiếu cố thật tốt cho hắn, nhất định phải nhanh chóng dưỡng cho thân thể của hắn tốt lên, ngày sau ta nhất định sẽ hậu tạ.”
Hạ Lăng gật đầu.
Túc Bạch lại đổi cái thuấn di trở về nhiếp chính vương phủ.
Sinh mệnh chỉ trong chớp mắt bị rút đi mười điểm khiến tay chân Túc Bạch trở nên nặng nề, lảo đảo muốn ngã xuống thì bất ngờ được người ta đỡ lấy, ôm vào trong ngực.
Hắn thở dốc vài cái điều chỉnh trạng thái xong mới ngẩng đầu lên nhìn người kia.
Nhưng mà không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền hoảng hốt.
Người kia vậy mà lại là Diệp Lan Chi.
Túc Bạch hơi chột dạ, hắn tự hỏi không biết Diệp Lan Chi có nhìn thấy hắn trở về như thế nào hay không? Nếu như đã thấy vậy hắn phải giải thích thế nào? Còn cả chuyện của Nguyên Tu nữa, liệu có bị phát hiện hay không? Hắn phải làm thế nào mới tốt? Nhất định không thể để lộ chuyện Nguyên Tu còn sống.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Túc Bạch mặc dù trong lòng vẫn đang tính toán đến đủ loại khả năng nhưng trên mặt vẫn không có gì khác thường, đây là do thói quen vui buồn không lộ được dưỡng thành từ bé, cho dù trong lòng có dậy sóng thì trên mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Có điều hắn lại không phát hiện trong mấy giây ngắn ngủi đó hắn cái gì cũng đều nghĩ qua, chỉ là lại không nghĩ tới tâm tình Diệp Lan Chi sau khi biết chuyện thì sẽ thế nào?
Tuy bề ngoài của Diệp Lan Chi rất giống với Phó Lan Chi của hắn, nhưng mà tính cách của hai người lại khác nhau một trời một vực, cho nên Túc Bạch không thể xem Diệp Lan Chi là người kia, chỉ có thể xem hắn như người xa lạ.
“Hôm nay lại không uống thuốc à?” Giọng nói của Diệp Lan Chi nặng nề vang lên trên đỉnh đầu của hắn.
Túc Bạch sửng sốt, nhưng chỉ trong nháy mắt đã hiểu ra, Diệp Lan chi cũng không phát hiện cái gì.
Hắn nắm chặt ống tay áo của Diệp Lan Chi, chột dạ nhỏ giọng nói: “Thuốc…… thuốc đắng lắm!”
Diệp Lan chi khẽ thở dài, bất đắc dĩ lại sủng nịnh nói: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn sợ thuốc đắng hử?”
Hắn phân phó hạ nhân đi nấu một bát thuốc khác, khom lưng bế Túc Bạch lên giường rồi mới xoay người nằm xuống phía bên kia.
Mặt Túc Bạch trắng nhợt, kinh hoảng hỏi: “Ngươi… Ngươi đừng… Ngươi lại muốn làm cái gì?”
Hai mắt Diệp Lan Chi tối lại, hắn không thích Bạch Bạch sợ hãi và kháng cự bộ dáng của mình, nên đưa tay bắt lấy năm ngón tay mềm mại tinh tế của Túc Bạch, đan vào tay mình thật chặt, cúi người thì thầm bên tai Bạch Bạch: “Chuyện nên làm chúng ta đều đã làm rồi, ngươi còn thẹn thùng như vậy làm chi?”
“Diệp Lan chi, ngươi…… Đó là ngươi…… Cường…… Cưỡng bách ta, cho nên không tính!” Túc Bạch hít sâu mấy ngụm, thân thể hơi hơi phát run.
Diệp Lan chi sợ bệnh tim của lại tái phát, duỗi tay vỗ vỗ ngực hắn, thấp giọng nói: “Ta sai rồi, đều là lỗi của ta, ngươi đừng tức giận được không? Ngươi nói không tính thì không tính, sau này chờ thân thể ngươi tốt lên rồi chúng ta lại chậm rãi cùng nhau làm những chuyện vui mừng đó có được không? Ta có rất nhiều thời gian chờ ngươi cam tâm tình nguyện.”
“Không có khả năng!” Túc Bạch không cần suy nghĩ trả lời ngay.
Nhưng mà Diệp Lan Chi lại không thèm để ý, hơi rũ mắt nhẹ nhàng sủng nịnh vỗ ngực thông khí cho hắn, thấy hạ nhân bưng thuốc vào thì đứng dậy, tự mình đón lấy mang lại giường cho Túc Bạch.
“Bạch bạch ngoan, nên uống thuốc rồi.”
Túc Bạch xoay đầu, không nghĩ để ý tới Diệp Lan Chi.
Diệp Lan Chi híp mắt, ghé sát vào tai Túc Bạch nói, “Ngươi nếu không tự uống được thì để ta đút cho nhé.”
Túc Bạch nhớ tới cảnh Diệp Lan Chi ngậm thuốc đút cho mình hôm trước thì trừng mắt, đưa tay giành lấy bát thuốc uống liền một hơi cạn sạch.
Diệp Lan Chi đợi hắn uống xong thì đón lấy cái bát không, tay kia khẽ cọ qua đôi môi hồng nhuận, lau đi vệt thuốc còn lưu trên miệng hắn, bỏ vào trong miệng liếm liếm, nhếch môi cười tà mị.
Lại lấy một miếng mứt hoa quả tới đút cho hắn nhưng Túc Bạch không mở miệng, chỉ đưa tay cầm lấy mứt quả bỏ vào trong miệng mình.
Xong xuôi hết lại nằm xuống, kéo chăn, xoay đầu không thèm để ý người kia nữa.
Diệp Lan Chi cởi áo ngoài ra rồi leo lên giường, vòng tay ôm Túc Bạch từ phía sau , Túc Bạch chỉ hơi giãy dụa hắn liền tăng thêm sức mạnh, siết chặt người trong lòng, vùi đầu vào hõm vai Bạch Bạch, nhắm mắt lại, thở ra một hơi thỏa mãn.
“Không ngủ sao?” Diệp Lan chi hỏi “Nếu không ngủ được hay là chúng ta làm chuyện khác đi.”
Túc Bạch cứng đờ cả ngươi, không dám nhúc nhích nữa.
Diệp Lan Chi nhếch môi cười thỏa mãn, ít nhất Bạch Bạch lúc này vẫn đang ở bên cạnh hắn.
Đã từng mất đi một lần, hắn không muốn lại phải trải qua cái cảm giác thồng khổ kia thêm một lần nào nữa.
Ngày hôm nay Túc Bạch đã kiếm được không ít điểm tín nhiệm của Diệp Lan Chi, ở trong mắt hắn, người này chính là đạo cụ, cũng là đối tượng công lược quan trọng nhất.
Đổi hai cái thuấn di xong Túc Bạch lại nằm ở trên giường bất động, hoàn toàn không có ý định ra cửa.
Hệ thống hơi tò mò.
Kí chủ này của nó trước kia xoát xong điểm tín nhiệm và điểm sinh mệnh sẽ đổi lấy mấy cái thuấn di rồi dùng ngay lập tức.
Lần này sao lại yên tĩnh như thế? Chẳng lẽ là đang mưu đồ chuyện xấu xa gì?
“Hệ thống?” Túc Bạch gọi nó..
Hệ thống giả ngu: “…”
Túc Bạch gối đầu lên tay, “Chúng ta tâm sự một chút đi.”
Hệ thống tiếp tục giả câm, duy trì tính cách cao lãnh và máy móc của mình.
Túc Bạch cũng không thèm để ý, chỉ lầu bầu trong miệng: “Chúng ta thảo luận tiếp chuyện hôm trước còn đang bỏ dở đi.
Ta giúp các ngươi làm nhiệm vụ thì các ngươi có thể cho ta cái gì? Nếu không được trả công xứng đáng, ta cần gì phải giúp đỡ các ngươi? Nghe các ngươi sai khiến?”
[Có thể giúp ngươi tiếp tục sống chẳng lẽ còn chưa đủ?”] Hệ thống mở miệng đáp.
Túc Bạch nhếch môi, cười châm chọc: “Không có ký thác cùng hy vọng, tồn tại hay đã chết lại có gì khác nhau?”
Hệ thống bị nghẹn, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Vì sao vị ký chủ này lại không giống với mấy ký chủ trước kia của nó chứ.
Ký chủ trước kia chỉ cần có thể được sống sót, cho dù là sống ở một nơi không phải là thế giới của mình đi nữa thì cũng không ai từ bỏ.
Nhưng mà vị ký chủ này lại không có khát vọng muốn sống.
Tại sao lại như vậy? Nó trước đây đã điều tra tỉ mỉ lai lịch của ký chủ, người này chết vì tai nạn xe cộ, người chết bắt đắc kỳ tử như hắn thì tâm sinh tồn càng thêm mãnh liệt, hơn nưã lúc hắn chết đi dục vọng muốn sót cũng vô cùng mạnh mẽ.
Vì sao bây giờ lại không muốn sống tiếp nữa rồi?
Hệ thống có thể kiểm tra đo lường hết thảy số liệu sinh lý và tâm lý của ký chủ, cho nên nó có thể đo được ý chí sinh tồn của Túc Bạch bây giờ chỉ có năm điểm, cách rất xa con số tám mươi điểm trung bình của các ký chủ khác.