Thất Thử Nhi từ hiện đại xuyên qua bộ truyện tranh Nữ Hoàng Ai Cập.
Quả thật chẳng có tí khoa học nào mà, nhưng đây vốn là sự thật.
Xuyên vào truyện tranh, có phải hay không bản thân đã biến thành nữ chính trong đồng nhân? Có phải hay không từ nữ phụ trong truyện tranh biến thành nữ chính?
Hư cấu!
Xuyên một cái liền trở thành công chúa Kafura? Cái này có tính là tá thí hoàn hồn hay không đây?
Nhân gian cũng quá huyền ảo rồi.
Thất Thử Nhi là một cô gái xinh đẹp, làn da mịn màng trắng hồng, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt tím thu hút người nhìn, chiếc mũi cao, cộng với đôi môi mộng nước hồng phấn, thân hình rất chuẩn, dáng đi siêu sao showbiz. Nếu ở trong truyện hẳn rằng Tất Thử Nhi sẽ là nữ chính xinh đẹp, nhược bằng không thì cũng là một nữ phụ đầy kiêu hãnh.
Nhưng liệu có ai rõ rằng, sau lớp bọc hoàn hảo, Thất Thử Nhi lại là một người vô cùng kỳ lạ, sở thích cũng quái đản không kém.
Thất Thử Nhi thay vì tự hào vì bản thân có tư sắc mà nàng lại chê bai hết mực cái hình hài này.
Từ nhỏ loài vật Thất Thử Nhi luôn yêu thích chính là heo, vừa mập, vừa hồng, lại kêu ụt ịt, trông rất đáng yêu, lớn hơn một chút, Thất Thử Nhi lại biến thành một fan cuồng truyện tranh Nữ Hoàng Ai Cập, Thất Thử Nhi lại chân chính biến thành fan cuồng nhiệt của công chúa Kafura, vì sao? Vì vị công chúa ấy rất có tư sắc của một con heo, hơn nữa bản thân nàng lại thích cái làn da, cùng thân hình của Kafura, cái này trách nàng cũng không được. Hơn thế, nàng còn lại rất thích ăn bánh bao, bánh bao tròn tròn, to to, mập mập, nhìn nó lại nhìn bóng dáng của Kafura và con heo mà so sánh, thật cũng chằng khác biệt bao nhiêu.
Nào ngờ, bản thân Thất Thử Nhi lại có một ngày xuyên tới bộ truyện Nữ Hoàng Ai Cập này chứ? Lại còn trở thành nữ nhân trơ trẽn, thân hình bánh bao, khuôn mặt tròn đầy, làn da sẫm màu chứ? Bất quá, Thất Thử Nhi lại vô cùng hứng thú cùng hưng phấn, tràn ngập vẻ mặt vui tươi.
Thất Thư Nhi rất thích thú khi chính mình nhập vào cơ thể của Kafura, đánh đổi một chút như thế cũng chẳng sao, nàng vốn không cần loại thân thế kia lâu rồi.
Khi kia, Thất Thử Nhi vừa lờ mờ mở mắt, vây quanh là cả một tốp nữ nhân ăn vận kỳ lạ, làn da còn có chút rám nắng, trông không giống nữ nhân hiện đại.
Lại còn, khi vừa ngồi dậy, một người nọ tự xưng là vua cha gì đó tới thăm, ân cần chăm sóc, dìu dàng trong cử chỉ, lời nói, hành động, khiến cho Thất Thư Nhi thụ sủng nhược kinh, trong lòng có chút hoang mang.
Một lát sau, người vua cha đó cũng ra về, Thất Thư Nhi khẽ ngoắt ngón tay, vài nha hoàn bước tới, chậm rãi quỳ xuống nhìn nàng.
Nàng đơn giản hỏi tất cả mọi thắc mắc trong đầu, lát sau nàng mới phạt hiện bản thân xuyên qua truyện tranh, trở thành công cháu Kafura.
Nàng không rõ vì thế nào bản thân lại vô cùng thích thú, nhảy múa từng bừng, thoải mái vui vẻ.
Trong lòng mang một hàm xúc kỳ lạ, thân hình mập mạp của Thất Thử Nhi bấy giờ di chuyển tới ghế mà ngồi xuống, miệng mở lời, bảo thị nữ mang thức ăn lên.
Nàng thích nhất chính là ăn, khi trước, ở hiện địa vì phải giữ gìn eo thon, mà có khi một tuần chỉ nhấm nháp chút rau xanh cải bẹ cùng ít cơm trắng. Còn bây giờ, nàng đã xuyên không, bản thân trở về hiện đại, lại còn là con gái của một quốc vương, thức ăn không thiếu cũng chẳng ai dám cấm cản ngăn không cho ăn.
Vì thế, nên trông thấy những món vừa dọn lên, Thất Thử Nhi ngấu nghiến, mắt nhắm mắt mở mà ăn, mà ăn.
Trở thành một người bánh bao, xấu xí xem ra chính là một cái lợi thế.
"Vương tới!" , một giống nói truyền tới từ xa.
Quốc vương cai trị Libya đi tới chỗ Thất Thử Nhi, ngồi xuống ghế bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Công chúa của ta, còn đã khỏe hơn chưa?"
Vẫn là ngấu nghiến thức ăn, có chút khó khăn đáp lại: "Phụ vương, người xem, nếu không khỏe con có thể ngồi đây, hăng say ăn uống?"
"Phải nhỉ!", quốc vương Libya cười to, như thế nào thì Kafura mãi mãi là tiểu công chúa của ông, dù sao nàng cũng chỉ mời mười ba tuổi. Tuy, từ lúc nàng tỉnh lại, thay đổi bất thường, tính tình cũng ôn hòa hơn trước, cách ăn nói cũng trở nên bất lạ, lúc đầu chung nhân hoàng cung Libya bàn tán dữ dội, về sau cũng im lìm chết lặng cả.
Lúc đầu, ông tưởng con gái của mình não bị hỏng, nên mời thái y tới khám kĩ lưỡng, nhưng vẫn là không có phát hiện điều gì bất thường, về sau tính cách của Kafura ngày càng khác trước, trở nên ôn hòa hơn, cũng không điệu dáng ngạo mạn coi trời bằng vung, thích thứ gì quyết cướp cho bằng được như trước kia nữa. Ông phòng đoán rằng thân linh của đất nước Libya giàu đẹp đã hiển linh, làm thay đổi con gái ông.
Thất Thử Nhi nhìn quốc vương Libya một chút, rồi lại ăn hăng say tiếp, nàng đơn giản mà nghĩ, vị quốc vương này bị bệnh cuồng con gái!
Quốc vương chậm kêu thị nữ mang khăn tới cho con gái: "Lymiu, ngươi mau đem khăn tới cho công chúa."
Lymiu là thị nữ bên cạnh Kafura nhiều năm, nhìn thấy cô gái bé bỏng vui vẻ ăn uống miệng dính đầy thức ăn trong cũng thật buồn cười, Lymiu lớn hơn Kafura bốn tuổi, nàng nhìn công chúa lớn lên cũng không biết có được mấy lần công chúa vui vẻ như vậy.
Nhanh chóng mang một chiếc khăn hồng tới, Lymiu tiến tới, cung kính quỳ xuống, hai tay dâng khăn lên cho quốc vương như dâng lên một món trân quý bảo vật.
Quốc vương tiếp lấy cái, phất phất ý bảo Lymiu đã hoàn thành xong nhiệm vu có thể trở về chỗ đứng cũ.
Quốc vương thân hình mập mạp tròn đầy, vui vẻ lau lau miệng cho con gái, Thất Thử Nhi cùng Kafura có rất nhiều thứ không tương đồng, từ quan niệm cho tính cách, hiển nhiên, Thất Thử Nhi lại càng không muốn bị người khác xem là tiểu hài mười ba, ở hiện đại nàng đã hai mươi mốt tuổi, ăn, mặc, ngủ nghĩ, kiếm tiền, đều do nàng tự lo, bây giờ lại để một người khác lau miệng giúp, thì nàng thật sự chút bất mãn không cam chịu.
Thất Thử Nhi là Thất Thử Nhi, Kafura là Kafura, cả hai không giống nhau, một chút cũng không, Thất Thử Nhi cũng chỉ là do bất đắc dĩ mà chiếm lấy thân thể cùng thân thế của Kafura, vì vậy, ranh giới cũng được phân chia rõ định!
Nghĩ vậy, Thất Thử Nhi chộp lấy cái khăn khỏi tay quốc vương, mà tự mình lau miệng, có chút ngượng ngùng cùng gượng gạo, nàng bước ra khỏi ghế, một mạch chạy tới giường, đặt cả người ngã xuống, dùng chăn che kín bản thân, giả vờ ngủ.
Lymiu thấy thể cũng chỉ biết bao hai thị nữ cấp thấp dọn những thứ trên bàn đi, quốc vương nhìn thấy con gái mình đã nghĩ ngơi cũng không muốn làm phiền mà đa đi ra khỏi tẩm phòng của nàng.
Quốc vương cũng đã về, sau hơn một khắc, Thất Thử Nhi mới lồm cồm bò dậy, mở tấm chăn ra, chân bước xuống đất, bộ dáng như ăn trộm mà lén lút dòm ngó xung quanh, ráo riết nhìn tả hữu, mà bẽn lẽn nhẹ bước chân đi ra ngoài.
Chân chưa ra cửa, từ phía sau một tiếng hô bỗng vang lên, khiến Thất Thử Nhi ngã nhào xuống đất, khiến cho mông của nàng inh ỏi đau.
Thất Thử Nhi bực dọc đứng lên, cau có xoay người lại, chau mày nói: "Ngươi là ma hay quỷ như thế nào lại dám hù dọa bổn công chúa?", người trước mặt nàng không hề nhìn kỹ.
"Công chúa, ngươi là công chúa, như thế nào lại vờ ngủ, rồi lén lút như kẻ trộm thể kia?", Lymiu nhìn Thất Thử Nhi trong bộ dáng của Kafura, khôi hài cười khì, sau đó châm chọc nói.
Thất Thử Nhi xoa xoa mông, thở ra một cái: "Là chị? Lymiu, đừng hù dọa ta như vậy chứ?!?!"
"Nô tì nào dám.", Lymiu vờ như quỳ xuống, cười cười nói với Thất Thử Nhi.
Thất Thử Nhi nhìn Lymiu, tâm trạng vui vẻ, hào sảng lên tiếng: "Chị, cùng ta ra ngoài, ở trong hoàng cung, ta cảm thấy rất chán!"
Lymiu lắc đầu, ngán ngẩm nói: "Nô tì cũng cảm thấy như người, nhưng quy tắc là quy tắc, nếu không có lệnh của vương thì người không thể ra ngoài. Hơn nữa, bên ngoài rất nguy hiểm, lần trước người cũng vì ra ngoài tham quan mà bị hù dọa một phen, phải nằm trên giường gần một tháng, chuyện này kinh động vương, ngài mới liên ban ra một sắc lệnh không cho người ra ngoài nếu không có sự đồng ý của vương."
Không sai, nhưng người bị dọa kia rõ ràng là Kafura, chứ không phải Thất Thử Nhi mà, bây giờ như thế nào lại không thể ra ngoài cái cung điện chán ngắt này? Nhưng mà, cũng vì bị hù dọa Kafura liền hồn lìa khỏi xác, khi ấy nàng cũng vừa mới ly khai thân thể, như vậy, nàng liền một bước, thuận lợi tá thi hoàn hồn!
Khuôn mặt hiện lên nét buồn tẻ, ngã người xuống nền, Thất Thư Nhi cuộn người lại, lăn qua lăn lại rất nhiều lần, Lymiu thấy vậy, liền kỳ quái lên tiếng hỏi: "Công chúa, người đang làm gì vậy?"
Thất Thử Nhi bất ngờ dừng động tác: "Ta chán!", Có chút khó khăn gượng dậy, thân thể bánh bao rất dễ thương, nhưng cũng có nhiều cái khó của nó đấy chứ, khi trước Thất Thử Nhi cuộn tròn lăn tới lăn lui đều rất nhanh, bây giờ thì nhìn xem mọi động tác đều khó khăn và chậm chạp.
"Công chúa, từ khi người tỉnh lại, thật sự có nhiều thay đổi rồi.", Lymiu ngồi xổm xuống, nhìn ta với ánh mắt khác thường, bất giác mở miệng.
"Ta biết.", Thất Thử Nhi ngắn gọn đáp, sau nàng đứng lên, tuy có chút cực nhọc, nhưng cũng gọi là ổn đi: "Lymiu, ta như vậy chẳng phải so với lúc trước không tốt hơn ư?", không khí bỗng chốc có phần trầm lại.
Lymiu im lặng, chính bản thân Lymiu cũng không rõ.
Thất Thử Nhi lại nói tiếp: "Khi trước ta phạm không ít lỗi, lại kiêu ngạo, ngông cuồng, không coi ai ra gì, tính cách lỗ mãng, hành sự thiếu kiên nhẫn, tuy chỉ mười ba tuổi, nhưng, tất cả các công chúa, tiểu thư bằng với tuổi của ta trên toàn bộ thế giới này có ai như ta không? Hiện giờ ta thay đổi, một phần vì không muốn làm phụ vương mất đi thể diện, một phần vì muốn ngẩng cao đầu nhìn thiên hạ, lại nói, mẫu hậu mà ta yêu quý cũng đã không còn, ta phải cố gắng để người nơi xa nhìn thấy ta có một cuộc sống tốt, trờ thành một người tốt."
Lymiu cả buổi lắng nghe, hồi sau mới lên tiếng, "Công chúa, nô tì từ nhỏ đã vào cung, được tiên hậu sắp xếp hầu hạ người, nhìn người lớn lên, tuy rằng nô tì cùng người cách nhau vài tuổi, nhưng tính khí của người, sở thích của người nô tì hiểu rõ, cho dù người thay đổi về mặt tính khí, nhưng sở thích của người vẫn là như vậy, hoàn toàn không thay đổi, sau khi người tỉnh lại có rất nhiều thay đổi, nhất là về ngôn từ, có những thứ người nói ra nhưng nô tì cùng vương đều không thể hiểu. Dù vậy, nô tì vẫn tin người chính là người vĩnh viễn không thể là kẻ khác được."
Thất Thử Nhi chầm chậm di chuyển thân hình mập mạp tới chiếc giường, rồi nàng ngồi xuống, đôi mắt hướng Lymiu mà nhìn chăm chú, đôi môi dần dần nặn ra một nụ cười tươi rói: "Chị, em mệt rồi, em muốn nghĩ ngơi."
Lymiu nghe vậy, liền cung kính cáo lui, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa phòng.
Trong phòng, chỉ còn mình Thất Thử Nhi ngồi trên giường, nàng chậm rãi nằm xuống, miệng lẩm bẩm: "Ta Thất Thử Nhi cùng Kafura vốn là hai người, nay linh hồn ta đã cùng thân xác của Kafura kết hợp, đấy hẳn là thần linh chỉ điểm, chi bằng ta từ giờ sẽ trở thành Kafura, trở thành một công chúa, trở thành một người tốt!", phải, ngay tại thời khắc này, ta cùng Kafura trở thành một, bây giờ trên đời không còn có Thất Thử Nhi tồn tại nữa, mà chỉ còn có Kafura. Một mình Kafura!