Sáng sớm tinh mơ, Vương Mai Hương xách chổi bắt đầu ra sân kêu than gào khóc.
Âm lượng lớn như thể sợ hàng xóm láng giềng không nghe thấy vậy.
"Giỏi lắm cái con Diệp Oánh này, tuổi còn trẻ đã biết dụ dỗ trai rồi, đúng là không biết xấu hổ!”“Bây giờ ai trong thôn nhìn thấy nhà ta mà không cười chê hai câu chứ? Con gái con đứa mất hết danh dự mà còn không thấy mất mặt kìa.
""Ối giồi ôi! Tôi đã tạo nghiệp gì vậy cơ chứ! Làm bác gái, nuôi không hai đứa bây từng ấy năm, dọn cứt dọn đái nuôi chúng bây khôn lớn.
”“Vốn chẳng cần chúng bây báo đáp gì.
Thế mà mày không biết điều, lớn rồi lại đi học cái trò vô liêm sỉ đi khắp nơi quyến rũ đàn ông.
""Người ngoài không biết còn tưởng bác gái là tao không biết dạy mày, còn làm hại lây sang danh tiếng con bé Đào nhà tao.
”“Đã hứa hẹn với nhà người ta rồi mà họ tự dưng nói không muốn nữa, là con nhỏ tai họa mày gây hại!""Diệp Oánh, tao nói rõ luôn ở đây nhé, hôn sự giữa mày với nhà họ Quý đã quyết định rồi.
”“Mày có muốn hay không thì cũng phải gả! Mày đừng có hòng đính hôn rồi còn mơ tưởng tên thanh niên trí thức kia nữa!""! "Giọng nói the thé chói tai của người đàn bà trong sân làm Diệp Oánh, vốn đau đầu sau trận bệnh nặng vì bị lạnh, càng cảm thấy đau đầu hơn.
Ngay hai ngày trước, cô tỉnh lại, phát hiện mình đã đi tới thế giới của một cuốn tiểu thuyết thập niên từng đọc.
Còn trở thành nữ phụ ác độc thuộc nhóm đối chiếu trùng họ tên với mình trong sách.
Cơ thể này cũng tên là Diệp Oánh như cô, là một nhóc đáng thương, bố mẹ mất sớm, để lại cô và cậu em trai sống nhờ nhà bác cả.
Nữ chính nhóm đối chiếu trong sách chính là chị họ của cơ thể này, cũng là con gái ruột Diệp Đào của vị bác gái đang kêu la khóc lóc om sòm trong sân.
Cuốn tiểu thuyết gốc kể về câu chuyện mối tình thời thập niên giữa bông hoa trắng Diệp Đào xuất thân bần hàn nhưng tính cách kiên cường bất khuất và thanh niên trí thức Hứa Ngạn xuống nông thôn.
Hai người nắm tay cùng tiến lên, tạo ra cuộc sống hạnh phúc.
Còn Diệp Oánh ư, chính là hòn đá ngáng chân trên tuyến tình cảm nhấp nhô vào giai đoạn đầu của nam nữ chính.
Còn là loại ra sân được hai chương là đăng xuất.
Nguyên thân yêu thầm thanh niên trí thức Hứa Ngạn.
Thậm chí có thể nói không phải là yêu thầm, mà là gióng trống khua chiêng theo đuổi, đến mức toàn bộ thôn Bán Thạch đều biết.
Tiếc rằng Hứa Ngạn là nam chính, thứ không thiếu nhất chính là tình cảm của đủ mọi loại phụ nữ.
Nguyên thân ngang nhiên theo đuổi Hứa Ngạn như thế nên đã bị nữ thanh niên trí thức Vương Nhã, cũng là người thầm yêu Hứa Ngạn, ghen ghét oán hận.
.