Cũng may, ông ta là đội trưởng đội sản xuất, thằng nhóc này còn phải sinh hoạt dưới quyền ông ta, nó không dám đối xử không tốt với con gái ông, Lý Đại Phú đã cho là như thế.
Nhưng dù đại đội trưởng đã tính toán chu đáo đến đâu cũng chẳng thể ngờ, đất nước lại sẽ có ngày khôi phục kì thi vào đại học.
Hứa Xương Văn cũng đi thi.
Phượng hoàng bay khỏi thôn rồi còn sẽ về sao?
Đương nhiên sẽ không rồi.
Hứa Xương Văn cũng không ngoại lệ, gã một đi không trở lại, bỏ nữ chính Lý Hạ Lan cùng hai con nhỏ ngây thơ mờ mịt chờ đợi.
Trong đó còn có một đứa nhỏ mới vừa đầy tháng.
Bị chồng vứt bỏ, Lý Hạ Lan chịu đủ sỉ nhục của người trong thôn.
Chỉ cần cô ấy vừa ra khỏi cửa, bị ai trông thấy đều sẽ chỉ trỏ xì xầm, thậm chí người ta còn không thèm tránh mặt cô ấy.
Biết bao người cười nhạo cô ấy, cho rằng một thôn nữ chân đất mà cũng dám tơ tưởng thanh niên trí thức trong thành.
Đó, nhìn mà xem, bị vứt bỏ rồi thấy không?
Thật đáng thương, hai đứa con nhỏ thế là thành không cha rồi.
Chưa nói ở nông thôn, ngay cả ở trong thành phố, một người phụ nữ với hai đứa con nhỏ mà muốn kiếm được một người chồng tử tế thì chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
Những người như thế không có nhiều lựa chọn, hoặc là lấy một người góa vợ, hoặc là phải đi làm mẹ kế.
Nhưng Lý Hạ Lan không muốn, cô ấy sao chịu cam tâm.
Rõ ràng mới hôm trước người kia còn hứa hẹn sẽ tốt với mình cả đời, sao lại một đi không trở lại?
Cô ấy liều một phen, tay bế một con, lưng cõng một con, quyết chí lên đường tìm tới trường đại học nơi Hứa Xương Văn theo học.
Cô ấy chờ ở cổng chính, chờ suốt một tuần, tiền sắp tiêu hết mới thấy được người đàn ông mà mình ngày nhớ đêm mong.
Nhưng cũng chính khoảnh khắc đó, Lý Hạ Lan như bị sét đánh.
Vì bên cạnh Hứa Xương Văn còn có một cô gái, hai người trông hết sức thân mật, như thể là một đôi.
Bị hình ảnh trước mắt kích thích quá độ, Lý Hạ Lan như phát điên, lao về phía gã đấm đá chửi mắng.
Có điều, đàn ông khi đã trở mặt quả thật không chỉ vô tình mà còn vô nhân tính.
Rõ ràng đã nhận ra Lý Hạ Lan nhưng Hứa Xương Văn vẫn co chân đạp ngã cô ấy, ngay cả khi thấy đứa bé trong lòng Lý Hạ Lan, gã cũng không hề nương tay.
Không xu dính túi, lại mang theo hai con nhỏ, Lý Hạ Lan suýt thì chết đói nơi đầu đường.
May thay, cuối cùng lại có một ông lão nhận cô ấy về, cho mẹ con cô ấy miếng cơm và mái nhà che mưa.
Lý Hạ Lan ở nhờ nhà ông lão, nhận đủ loại công việc thủ công, không quản ngày đêm làm việc cật lực.