Xuyên Sách 70 Tận Thế Đại Lão Có Hàng Trăm Triệu Điểm Tàn Nhẫn


“Thật ra tôi biết bà già này là mẹ của Lưu Ma Tử, ở gần Đại Liễu Giang.

Bà mẹ cay độc lắm và lại là người lưu manh.”

"Này, Lưu Mã Tử sao? Người đàn ông đứng đường đó trời ơi, không phải anh ta đã bị đuối nước rồi sao? Chết rồi à? Tiền Nhị Hoa, nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra vậy?"

“Thím Ngô, việc này tôi không biết, nhưng công an chỉ nói Lưu Ma Tử tỉnh rồi, nhưng có lẽ ngâm nước quá lâu nên não bị thương tổn, giờ thành kẻ ngốc không làm gì được.

Thậm chí còn không tự chăm sóc bản thân mình." Người hàng xóm nói.

"Tôi nghe nói ngày hôm qua được đưa đến bệnh viện, anh ta đã bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt như ma, tôi còn tưởng rằng anh ta đã chết."

Thím Ngô đang định hỏi lại thì thấy Kiều Quân Tịch đi tới.

Thím ấy vội vàng ngậm miệng cười với Kiều Quân Tịch, cảm thấy không thích hợp, lập tức mím môi: “Gia đình con xảy ra chuyện, con đi về xem đi.”

Vừa nói, thím ấy vừa đẩy đám người tụ tập ở lối đi ra, mọi người đều là người ở tòa nhà này, đương nhiên đều biết Kiều Quân Tịch nên đều nhường đường cho cô.

Thím Ngô giả vờ bảo vệ Kiều Quân Tịch đến tận cửa nhà, cuối cùng thím ấy cũng ra tiền tuyến ăn dưa.

Khi Kiều Quân Tịch về đến nhà, các đồng chí công sát đã ra sức thuyết phục mẹ Lưu: "Lão bà, chúng tôi có thể hiểu tâm trạng của bà.

Trước hết đừng kích động, chúng ta từ từ nói chuyện đã."

"Nói từ từ gì? Tình trạng hiện tại của con trai tôi và việc giết nó có gì khác nhau? Các người nên nhanh chóng bắt giữ tên sát nhân này và đưa nó đi cải tạo." Mẹ Lưu giận dữ hét lên.

Hai viên cảnh sát bất lực nhìn nhau, đang định hỏi Diệp Hướng Hồng thì thấy một cô bé gầy gò bước vào, bọn họ nhìn Kiều Quân Tịch từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Cô bé này là ai?"

Mẹ Lưu lúc này cũng nhìn thấy Kiều Quân Tịch, trong mắt hiện lên một tia hung ác: “Là mày, mày cũng là kẻ sát hại con trai tôi, tôi cũng muốn nó bị bắn.


Không phải, không đúng, mày phải đến nhà tôi chăm sóc con trai tôi.

Hãy chăm sóc nó.

Cho đến hết cuộc đời, nó sẽ sinh cho con trai một đứa con trai và nối dõi tông đường cho gia đình tôi!"

Kiều Quân Tịch sợ hãi co rúm người lại, cúi đầu không dám nói.

Thím Ngô sợ vị trí của mình trong đám người ăn dưa thay thế nên vội vàng giải thích với cảnh sát: “Đây là con gái nuôi của Diệp Hướng Hồng, Kiều Tiểu Tịch.”

Hai người cảnh sát nhìn nhau, sau đó gật đầu với Kiều Quân Tịch: “Cô gái vào nhà trước, lát nữa tôi có chuyện muốn hỏi cô.”


Kiều Quân Tịch ngoan ngoãn gật đầu.

Hai vị cảnh sát nhìn thấy thân hình gầy gò của cô, không khỏi thở dài, quay sang Diệp Hướng Hồng hỏi: “Theo lời bà già, ngày 6 tháng 9, cô nhờ Lưu Kiến đợi ở Đại Liễu Giang trước rạng sáng thì cô bảo đợi ai?"

Lưu Ma Tử tên thật là Lưu Kiến nhưng vì mặt rỗ nên mọi người gọi là Lưu Ma Tử.

Diệp Hướng Hồng lập tức phủ nhận: "Tôi không có.

Tôi không biết Lưu Kiến.

Chắc chắn anh đã nhầm lẫn."

Mẹ Lưu lao tới tát Diệp Hướng Hồng hai cái nhưng bị hai vị canh sát nhanh chân nhưng vẫn không kịp ngăn cản.

Đánh xong, mẹ Lưu chỉ vào Diệp Hướng Hồng chửi: “Mày là đồ dối trá.

Sao không dám nói hôm kia không phải mày đến gặp con tao sao”.


Lúc này hai người cảnh sát mới phản ứng lại.

Bọn họ túm lấy mẹ Lưu và nói: “Nói cho kỹ đi, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng sự thật ra sao.

Bà không được phép đánh ai cả”.

Nói xong, anh cảnh sát hỏi Diệp Hướng Hồng: “Cô xác định không biết Lưu Kiến?”

Diệp Hướng Hồng che khuôn mặt đỏ bừng vì bị đánh, trong mắt đầy oán hận, tức giận, cảm thấy tội lỗi và hoảng sợ.

Sau khi Diệp Hoài Nhân châm cứu cho bà, chân chân của bà căn bản có thể cử động, cho nên khi cảnh sát đến cửa, mặc dù bà không muốn để ý nhưng bà cũng biết không thể bỏ qua sẽ không có tác dụng gì, vì vậy bà di chuyển cơ thể và ngồi trong phòng khách.

Lúc này nhìn ánh mắt dò xét của cảnh sát, bà nhất thời không dám lên tiếng.

Trong lòng bà ta có một cuộc chiến giữa thiên thần và ác quỷ.

Vì chuyện Kiều Tiểu Tịch mà bà ta và Lưu Ma Tử đã gặp riêng mấy lần.

Bà ta không biết có ai từng nhìn thấy mình hay không.

Bà ta chưa kịp suy nghĩ thông suốt thì mẹ Lưu đã không nhịn được nữa: “Con khốn này, hôm kia rõ ràng là mày đã bảo con trai tao đợi ở Đại Liễu Giang trước rãng sáng ngày 6 tháng 9.”

"Sáng bữa đó, cô sẽ để Kiều Tiểu Tịch đi ngang qua Đại Liễu Giang, sau đó gạo nấu thành cơm biến Kiều Tiểu Tịch làm con dâu của tôi.

Sao cô dám nói dối, thứ này đáng bị sét đánh ngàn lần."

“Ồ.” Những người có mặt xôn xao.

Vẻ mặt của hai viên cảnh sát không có nhiều thay đổi.


Rõ ràng bọn họ đã biết trước chuyện này từ mẹ Lưu.

Diệp Hướng Hồng đang định phản bác thì thấy Kiều Quân Tịch đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt lộ vẻ kinh ngạc, không thể tin được: “Dì Diệp, bà già này nói là thật sao?”

Thân hình cô hơi run rẩy, như thể không chịu nổi một đòn như vậy, khán giả ăn dưa thím Ngô lao tới đỡ cô.


Cô chỉ ổn định cơ thể, nhẹ nhàng dựa vào cánh tay của thím Ngô.

Cô thực sự không thể kìm được nước mắt, nhưng đôi mắt cô đỏ hoe vì kìm lại, trông rất đáng thương.

"Thì ra, chẳng trách, chẳng trách sáng hôm qua trước rạng sáng hôm qua dì đã nhờ con chuyển tin nhắn cho dì hai của con ở phía đông thành, hóa ra là vì chuyện này."

Kiều Quân Tịch đau lòng nhất thời không thể chấp nhận được.

Những người chứng kiến ​​lại xôn xao, không khỏi thì thào: "Tại sao Diệp Hướng Hồng này hung ác như vậy? Sao bà ta nuôi tiểu Tịch được 8, 9 năm rồi?"

“Không đúng, Tiểu Tịch mỗi tháng trợ cấp cho cô ấy 10 tệ.

10 tệ là đủ cho một cô bé tự nuôi sống bản thân.

Thực ra cô ấy còn muốn bán cô bé cho Lưu Ma Tử.”

“Chúng ta đều biết Lưu Ma Tử chỉ là một kẻ lưu manh và lười biếng, ham lam chỉ thích ăn, mại râm, cờ bạc, cái này là muốn hủy hoại sự trong sạch của con gái.

Đây chẳng phải là buộc người ta phải chết sao?”

"Thật ra có thể hiểu biết người biết mặt nhưng không biết lòng.

Người họ Diệp lại tàn nhẫn như vậy.

Chẳng trách mặt cô ấy đột nhiên bị liệt.

Chắc chắn bà ấy đã phải nhận quả báo."

"Đúng rồi, ông trời không chịu nổi.


Cô ấy đáng bị như vậy.

Chuyện này Tiểu Tịch, cô gái này thật đáng thương.

Diệp Hướng Hồng sao dám, Tiểu Tịch là đứa trẻ mồ côi con gái liệt sĩ!"

Nghe mọi người bàn luận, Diệp Hướng Hồng trong lòng tức giận.

Bà ta chỉ nháy mắt với con khốn này để đừng nói nhảm nữa, nhưng dù sao thì con nhỏ chết tiệt cũng đã nói ra như vậy.

Bình thường cũng không nhìn ra con khốn này "lòng lang dạ thú" như vậy.

“Nghe thấy chưa, nghe thấy chưa, con khốn này đã xác nhận sáng sớm là cô ta đã kêu con trai của tôi đợi, con điếm già vô liêm sỉ kia kìa.” Mẹ Lưu nắm lấy cơ hội mắng to.

Diệp Hướng Hồng lập tức đáp lại: “Tôi nhờ cô ấy chuyển tin, nhưng tôi không biết con trai bà đang đợi ở đâu.

Tôi cũng muốn tố cáo con trai bà có ý đồ xấu với con gái nuôi của tôi.”

Mẹ Lưu định tiến tới đánh bà ta một lần nữa nhưng bị cảnh sát ngăn lại.

Người đàn ông giữ bà già lại, nhưng mẹ Lưu vẫn tiếp tục nói: "Đồ khốn nạn, cần truyền tin sáng sớm thế à? Ngày nào cũng hành hạ con gái nuôi, cô nghĩ mình không biết ai à?"

Cảnh sát còn hỏi: “Nếu cô chỉ nhờ Kiều Tiểu Tịch chuyển lời thì không cần phải đi sớm như vậy”.

Diệp Hướng Hồng đè nén sự hoảng loạn trong lòng: “Tôi bảo con bé đi mua bữa sáng về khi tiện đường.

Nếu con bé về đến nhà muộn, Tư Hoa Tư Nhị sẽ đến trường muộn.”

Vị cảnh sát nhìn Diệp Hướng Hồng bằng ánh mắt phức tạp: “Con cô không đến trường được nên trước khi trời sáng cô mới cho con gái nuôi ra ngoài.

Cô có cân nhắc đến sự an toàn của con bé không?”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận