Tuy hai đứa con của giáo sư Quý không phải con ruột của cậu ta, nhưng cậu ta từng nói sẽ xem hai đứa nhỏ như con trai ruột.
Bà biết có không ít cô gái để ý giáo sư Quý, còn trẻ mà đã là giáo sư, lại còn đẹp trai sáng láng.
Nhưng nghĩ tới chuyện lấy giáo sư Quý xong không khác gì phòng không chiếc bóng thì mọi người đều nhụt chí bỏ cuộc.
Thịt rang và thịt xào lần lượt được bưng lên, cả nhà bếp tràn ngập trong hương thơm vô cùng hấp dẫn.
Thím Phùng hít sâu một hơi, nói:
“Rõ ràng các bước nấu ăn cũng như thường thôi, sao đồ cháu nấu lại thơm thế?”
Tống Thời Hạ lại vớt một nửa sườn ra khỏi nồi: “Thế này thím đã tin cháu biết nấu ăn chưa?”
“Tin rồi, tay nghề của cháu đủ để mở tiệm luôn ấy chứ.
”
Tống Thời Hạ lắc đầu:
“Cháu thích nấu ăn ở nhà để thỏa mãn đam mê của bản thân thôi, bảo cháu nấu ăn cho người khác thì cháu lười lắm.
”
Thím Phùng bật cười trêu chọc: “Giáo sư Quý đúng là có phúc mà.
”
Tỏi băm cho vào nồi phi thơm, sau đó cho sườn vào, đảo thật đều tay.
“Anh ấy à, anh ấy ăn ở ngoài, không có lộc ăn đồ cháu nấu.
”
Thím Phùng hỏi dò: “Đồng chí Tiểu Tống này, sau cháu quen biết với giáo sư Quý thế?”
Tống Thời Hạ chẳng buồn ngẩng đầu lên, thoải mái đáp: “Bọn cháu quen biết lúc đi xem mắt, cháu vừa gặp đã yêu anh ấy.
”
Tâm trạng của thím Phùng lập tức rối bời: “Vậy lúc đó cháu có biết hoàn cảnh của cậu ấy không?”
“Biết ạ, anh ấy nói là tìm mẹ cho con, cháu nghĩ anh ấy tốt với con cái như thế, nhất định là một người đàn ông tốt bụng.
Hơn nữa anh ấy còn đẹp trai như thế, cháu thầm hạ quyết định sẽ chọn anh ấy.
”
Đây là lý do cô thuận miệng bịa ra.
Còn nguyên thân nghĩ thế nào thì cô không biết, chắc là cũng bị thu hút bởi gương mặt đẹp trai của Quý Duy Thanh.
Thím Phùng không biết nên nói gì cho phải.
“Cháu ngốc quá, may mà không gặp phải người xấu, tuy giáo sư Quý hơi lạnh lùng, nhưng cũng là người tốt.
”
Thím Phùng đột nhiên cảm thấy bà không nên hỏi nhiều như thế.
Có lẽ đối với Tiểu Tống, giáo sư Quý thật sự là một người chồng tốt.
Bà không nghĩ vẩn vơ nữa, chỉ cần vợ chồng người ta không có mâu thuẫn gì, sống êm đềm hạnh phúc là được, bà quan tâm tào lao làm gì chứ.
Thức ăn được dọn hết lên bàn, Tống Thời Hạ múc một nửa canh sườn ra đưa lên bàn.
Thím Phùng dắt Tiểu Ngư vào, tay chân thằng bé dính toàn bùn là bùn.
“Thằng bé này ra sân nhà cháu đào giun, không biết bẩn là gì.
”
Tống Thời Hạ bật cười bảo thím Phùng đưa Tiểu Ngư vào nhà vệ sinh rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.