Quý Dương cắm đầu ăn canh trứng, Quý Nguyên cũng nuốt nước bọt rồi cầm thìa lên.
Không ngờ anh trai ở bên cạnh lại ăn ngấu nghiến, rõ ràng ban đầu anh trai còn mạnh miệng nói là chỉ ăn hai muỗng thôi, lỡ như có độc cũng không chết được.
Tống Thời Hạ nấu canh trứng có bỏ thêm ít mỡ heo.
Lúc nấu xong cô còn cho thêm hành với mấy giọt dầu mè, mùi thơm hơn canh trứng bình thường rất nhiều.
Trứng gà đặc biệt trong không gian còn mềm mịn hơn cả tào phớ, vào miệng là tan ngay, không có chỗ để hàm răng phát huy luôn.
Quý Nguyên ăn một muỗng là quên luôn đĩa thịt trên bàn, cậu bé húp xì xụp.
Tống Thời Hạ ở bên cạnh nhắc nhở: “Ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo nghẹn đấy.
”
Cô thì từ từ gặm xương, thuận tiện trông chừng hai đứa nhỏ ăn canh.
Bé anh thì ăn ngấu nghiến, cũng may không vung vãi khắp nơi.
Bé em thì sắp cắm mặt vào bát luôn rồi, không lãng phí một giọt canh nào.
Chờ bọn nhỏ ăn xong, Tống Thời Hạ chỉ mới gặm xong hai cục sườn.
Cô nhướng mày hỏi: “Hai đứa còn ăn nữa không?”
Vấn đề là còn nuốt nổi à?
Hai đứa nhỏ lần lượt nấc một cái.
Quý Nguyên xoa xoa cái bụng nhỏ tròn vo: “Không, không ăn nữa ạ.
”
Quý dương cũng xấu hổ lắc đầu.
Tống Thời Hạ cũng không trêu chọc hai cậu bé, phải giữ thể diện cho con trẻ chứ.
Cô ăn cơm xong, một tay chống cằm: “Sao ba của hai đứa còn chưa về nữa?”
Nếu không về thì cô sẽ đi rửa bát đấy.
Quý Dương nói: “Ba thường về khuya lắm.
”
Tống Thời Hạ tò mò nhìn cậu bé: “Vậy bình thường hai đứa ăn cơm ở đâu?”
“Bà Phùng dẫn bọn cháu tới căn tin ăn.
”
Cô ngẩn ra vài giây mới nhớ bà Phùng kia là thím Phùng, vai vế đúng là đủ loạn.
Cô với Quý Duy Thanh thấp hơn hàng xóm một lứa, hai đứa bé thấp hơn hai lứa, thím Phùng đúng là thành bà rồi.
Tống Thời Hạ bảo hai đứa nhỏ tiếp tục chơi đi, cô đặt đĩa thịt xào và thịt rang gần như chưa chạm đũa vào lại trong lồng hấp.
Quý Duy Thanh về muộn hơn hôm qua hai tiếng.
Tống Thời Hạ đang bưng cốc trà ngồi trên sô pha, cô chờ tới mức suýt ngủ gật rồi.
“Anh về rồi à, đã ăn cơm chưa?”
Quý Duy Thanh cởi áo khoác ra: “Ăn rồi, buổi chiều anh gọi điện về, sao em không nghe?”
Bởi vậy Tống Thời Hạ mới nói là mình quên mất cái gì đó, hóa ra trong nhà có điện thoại.
“Buổi chiều em ngủ quên, lúc tỉnh dậy thì thấy bọn nhỏ vừa về nhà, hai đứa bé vừa mới rửa mặt xong, đã đi ngủ rồi.
”
Anh treo áo khoác lên giá, vén tay áo lên: “Làm phiền em chăm sóc bọn nhỏ, chúng có làm phiền em không?”
Tống Thời Hạ cầm lấy cặp giúp anh: “Bọn nhỏ đều ngoan ngoãn cả.
”
“Vậy thì tốt rồi, nếu bọn nhỏ không nghe lời thì em cứ nói với anh nhé.
”