Lục Vân là một blogger ẩm thực, lúc nghỉ ngơi cô thích đọc tiểu thuyết trên mạng.
Hôm qua lúc đào văn bởi vì đuổi theo một quyển Điền Văn cùng tên với nữ phụ bên trong, muốn biết kết cục của nữ phụ, cho nên cô thức đêm đọc hết toàn bộ quyển.
.
.
.
.
.Đứng ở trong một quán mì nhỏ trên đường dài, Lục Vân hiện tại chính là hối hận.Cô xuyên sách, xuyên thành nữ phụ cùng tên cùng họ với mình trong tiểu thuyết Điền Văn, còn là nữ phụ để cho nữ chủ đánh vào mặt.Trong quyển tiểu thuyết này, nguyên chủ cùng nữ chủ cùng một thôn, coi như là cùng nữ chủ cùng nhau lớn lên, dung mạo nàng tuy rằng không phải đặc biệt đẹp, nhưng so với dung mạo với nữ chủ đẹp hơn rất nhiều, vẫn có người dùng nữ phụ như cô cùng nữ chủ so sánh.Về sau nguyên chủ lớn lên gả đến huyện thành, nữ chủ thì gả ở Liễu Thụ thôn, nguyên chủ ở huyện thành sống càng ngày càng tốt, dung mạo cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng thủy linh, cô mỗi lần về thôn luôn ăn mặc xinh đẹp, nữ chủ đều phi thường hâm mộ, chẳng qua trong tiểu thuyết miêu tả là, nguyên chủ sẽ ở huyện thành mua đồ tặng cho nữ chủ, nữ chủ cho rằng đây là ở nguyên chủ muốn nhìn sắc mặt hâm mộ và ghen tụy của nàng, nữ chủ đối với chuyện này phi thường chán ghét nguyên chủ.Sau đó, Nữ Chủ sống lại.Nữ chủ trọng sinh, hao hết tâm tư gả vào trên huyện thành, bởi vì nàng là trọng sinh, cho nên tìm phu quân cũng không tệ, cũng biết một ít chuyện trước khi trọng sinh, cho nên trực tiếp đem nguyên chủ thành bàn đạp của nàng."Ting...!hệ thống ẩm thực ràng buộc...""Chúc mừng túc chủ đã thành công ràng buộc hệ thống ẩm thực."Nghe được thanh âm của hệ thống, Lục Vân sửng sốt một chút, sau đó chính là cao hứng, đây là ngón tay vàng khi xuyên sách sao.Rất nhanh, trước mặt Lục Vân xuất hiện một bảng điều khiển.【Nhiệm vụ: thành công làm ra một trăm phần mì canh, thưởng nhiệm vụ là một trăm điểm giá trị kinh nghiệm.
】【Hệ thống ấm áp nhắc nhở, giá trị kinh nghiệm có thể tiến hành đổi vật phẩm tại trung tâm thương mại hệ thống.
】Lục Vân nhìn đường phố vắng vẻ, quán mì không có khách hàng, trầm tư vài giây, rất nhanh Lục Vân liền nghĩ ra biện pháp, nàng dự định làm một chút hoạt động ưu đãi.Lục Vân đối với hệ thống nói, hoàn thành nhiệm vụ đạt được giá trị kinh nghiệm, có thể tiến hành đổi vật phẩm ở trung tâm thương mại hệ thống vô cùng hứng thú, chẳng qua hiện tại bởi vì Lục Vân còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, cho nên hệ thống thương thành tạm thời cũng không có mở ra.Lục Vân tìm được thư sinh trong thư viện chuyên viết thư từ cách đó không xa, bảo hắn hỗ trợ viết một tấm siêu to khổng lồ, đặc biệt bắt mắt, trong cửa hàng mì canh đặc biệt bốn văn một bát."Bốn văn một bát, tiện nghi một đồng tiền đâu?""Bọn hắn trong tiệm đã thật lâu không có sinh ý, sốt ruột đi.""Cái cô nương này, tựa như là người của Liễu Thụ Thôn."Lục Vân lần nữa nhìn một lần bên đường quầy hàng, chỉ có cô cái này một cái bán mì chay, không tính là phá giá nơi này giá thị trường, về phần tại sao nơi này không có mì canh, đại khái là ngại mì canh không kiếm bao nhiêu tiền đi.Nơi này quầy hàng thực sự là quá lệch, tới gần buổi trưa lượng người đi mới nhiều hơn.Nước trong nồi đang sôi và bốc khói.Lục Vân đứng trước quầy hàng bắt đầu trộn mì, mì canh là sở trường của Lục Vân, dù sao nói thế nào cũng là blogger ẩm thực hiện đại, đơn giản một món mì canh vẫn rất dễ dàng.Khách hàng đầu tiên là một vị đến huyện thành , ăn mặc kiểu thư sinh, hắn tại lân cận quầy hàng đi một vòng lớn, ánh mắt rơi vào mì canh giá đặc biệt Bốn Văn Tiền ghi bên trên."Cô nương, mì canh này, có thể cho thêm chút canh không?""Có thể."Bột trắng mềm mềm mại trong tay Lục Vân trở nên đặc biệt nghe lời, xoa xoa, rất nhanh liền biến thành sợi mì mảnh khảnh, Lục Vân lấy ra từng phần ném vào trong nồi, bắt đầu chế biến mì canh.Mì chay trọng yếu chính là nước súp ,động tác Lục Vân nhanh chóng thêm gia vị vào trong bát rỗng, lại dùng thìa múc ra một muỗng lớn canh mì bỏ vào, gia vị bên trong trong nháy mắt bị hòa tan, cùng canh mì dung hợp cùng một chỗ.Nước súp đã chuẩn bị xong, mì cũng nấu xong, Lục Vân vớt mì vào trong chén, hơn nữa còn có một nắm rau xanh đã nấu xong, một quả trứng gà, cuối cùng rắc một nắm hành hoa thái nhỏ, một chén mì canh, liền làm xong.Lục Vân: "Ngươi một bát mì canh."Lúc Lý Hưng ở chỗ này gọi một bát mì canh, đối với hương vị không có yêu cầu gì, nơi này vị trí hẻo lánh ,giá cả tiện nghi, hắn cũng chỉ muốn một to lớn miễn ăn no là được, nhưng lúc mì canh được bưng lên,hắn nhìn mì canh thanh đạm lại không nhạt nhẽo trong nháy mắt thèm ăn tăng lên.Buổi sáng hắn từ nông thôn chạy tới, đã sớm đói bụng, bất chấp những thứ khác ,trực tiếp cầm đũa gắp một ngụm mì thật lớn rồi húp vào.Cảm giác sảng khoái cùng thanh đạm mang theo mỹ vị tươi ngon làm cho Lý Hưng ăn ngấu nghiến ,ngon quá, thật sự là quá ngon, mì canh này không giống với mì canh bình thường hắn mà ăn, thậm chí hắn cũng bất chấp chén mì này còn có chút nóng..