Chân trước Viên Thiên Linh vừa đi thì chân sau Phong Ngư Tuyết lại đến, cô không tiến vào qua cửa môn mà trực tiếp chuyển hướng qua nơi nghỉ ngơi của Vân Quang Tiên.
Phong Ngư Tuyết ngồi chờ không lâu thì đã nghe được giọng điệu ngả ngớn của Vân Quang Tiên truyền từ bên ngoài vào: "Yo, là ngươi sao Ngư Tuyết? Như thế nào hôm nay lại có hứng thú đến nơi này của ta đây?"
"Muốn nói chuyện với ngươi thôi không được sao?" Phong Ngư Tuyết nâng mắt lên nhìn người ăn mặc y phục phong phanh kia mà chậm rãi nói.
"Hử? Ngươi nói thế ta sẽ cho rằng ngươi đang ái mộ ta đấy" Vân Quang Tiên nghiêng đầu nháy mắt đùa giỡn với Phong Ngư Tuyết.
"Ta lại không thích kiểu người như ngươi.
Lại nói kể cả khi ta có thích một người đi chăng nữa thì ngươi nghĩ xem, ngươi xứng sao?" Người bị đùa giỡn kia nhếch miệng cười lạnh, ánh mắt nàng nhìn người trước mặt không che giấu bất kì sự khinh thường nào.
"Ngươi cũng biết ta chỉ đùa với ngươi thôi, với lại đôi mắt này của ta cũng không có vấn đề gì đến nỗi phải nhìn trúng một cái tảng băng như ngươi" Vân Quang Tiên nhướng mày khiêu khích nhìn Phong Ngư Tuyết.
"Nói đi, lại có chuyện gì rồi" Thu lại thái độ ngả ngớn vừa rồi, Vân Quang Tiên tiến lên ngồi đối diện Phong Ngư Tuyết.
"Ân, xác thật là có chút chuyện" Sau khi Phong Ngư Tuyết nhấp một ngụm trà liền đáp lời nàng.
"Để ta đoán nhé? Trưởng lão lại nổi hứng cho ra thêm vài quy định kì quái nữa đối với đám chưởng môn chúng ta đúng không?" Vân Quang Tiên cũng nhàn nhã vừa pha trà vừa tiếp lời Phong Ngư Tuyết.
"Ừm, có điều lần này ta cũng không biết nên gọi là kì quái hay không"
"Hử?"
"Trưởng lão muốn chúng ta chọn ra đệ tử tâm đắc nhất rồi bồi dưỡng để chúng đối đầu với nhau trong trận đặc biệt của cuộc so tài hàng năm" Phong Ngư Tuyết bất đắc dĩ thở dài.
Mỗi năm Ngũ Sinh Môn sẽ tổ chức một cuộc so tài để đệ tử nội môn trở thành đệ tử thân truyền, năm nay không biết trưởng lão có chuyện gì mà lại nghĩ ra cái trận đặc biệt này để thêm vào, lại còn chọn ra đệ tử tâm đắc nhất để kiểm tra thực lực của chúng nữa chứ.
Vân Quang Tiên nghe xong thì trà trong miệng suýt chút nữa liền dính lên mặt của người đối diện ( là kiểu phun trà ấy=))).
Phong Ngư Tuyết thấy vậy thì ghét bỏ tránh sang một bên, nàng thong thả uống trà trong lúc Vân Quang Tiên vẫn còn đang ho khan.
"Khụ...khụ.."
Sau khi tiếng ho dừng lại Vân Quang Tiên liền trừng mắt nhìn Phong Ngư Tuyết, nàng hắng giọng lên án: "Lần sau ngươi có thể lựa chọn lúc thích hợp để nói chuyện quan trọng không!? Lần nào cũng như lần nào, ngươi muốn ta bị sặc chết thì mới chịu thay đổi sao!?"
"Ngươi bảo ta lựa chọn lúc ngươi rảnh rỗi để nói tin tức cho ngươi, ta đã đợi đến khi ngươi bình tĩnh ngồi xuống mới mở miệng, vậy mà lần nào ngươi cũng trách ta? Ngươi thực sự là người khó hiểu" Phong Ngư Tuyết nhíu mày phản bác, khuôn mặt nàng giờ phút này chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Nhưng-"
"Được rồi, ta đến đây chỉ để nói cho ngươi biết việc đó thôi, còn ý kiến của ngươi thì sao?"
"Làm sao mà được a! Trưởng lão đây là đang làm khó ta sao!? Chỗ của ta đào đâu ra thiên tài mà bồi dưỡng chứ!?" Vân Quang Tiên nằm sấp xuống bàn than thở nói.
"Viên Tinh Thanh thì sao?"
Vừa dứt lời Vân Quang Tiên liền trừng mắt với Phong Ngư Tuyết, ngay khi nàng đang thắc mắc thì bỗng có một tia tinh quang nhắm thẳng nàng mà tấn công.
"Ngươi đây là làm sao vậy?" Tránh đi đòn tấn công của Vân Quang Tiên xong Phong Ngư Tuyết liền nhíu mày hỏi nàng.
"Đừng có đùa! Giờ mà bồi dưỡng con nhóc ấy thì chẳng phải là ta phải đi cầu xin nó hay sao!?" Vân Quang Tiên nàng có chết cũng không nhận con nhóc Viên Tinh Thanh đó làm đệ tử thân truyền.
Nếu làm vậy thì mặt mũi của nàng phải để ở đâu? Hay lắm, vừa rồi còn hành hạ con nhóc ấy giờ đây lại phải chạy đến mời nó làm đệ tử để mình bồi dưỡng.
"Rốt cuộc thì ngươi có chuyện gì vậy? Con nhóc Viên Tinh Thanh kia cũng đâu làm gì quá đáng với ngươi đâu? Vả lại ngươi không chọn nó thì chọn ai đây? Theo ta thấy thì Viên Tinh Thanh ấy là người có thiên phú nhất trong đám đệ tử của ngươi rồi"
"Phi! Ta khinh! Ngươi đợi đó cho ta, ta không tin ở trong môn phái này không còn người nào mạnh hơn con nhóc kia"
"Tùy ngươi" Chỉ được cái mạnh miệng, chắc chắn không quá một ngày ngươi liền tìm Viên Tinh Thanh kia trở thành đối tượng để ngươi bồi dưỡng.
Nói nhiều với người da mặt dày này cũng vô ích.
"Ta về môn phái trước đây, ngươi liệu mà suy nghĩ cho kĩ, làm chưởng môn phải công tư phân minh"
"Biết rồi, đi thong thả, không tiễn" Vân Quang Tiên phất tay đuổi người.
"Khốn nạn a.."
Mình có nên chiêu mộ con nhóc đấy không đây?
"Chưởng môn, nếu người tu tiên có thể bị thời gian ảnh hưởng thì ta phải gọi người là gì đây? Nãi nãi sao?"
Ý nghĩ này lập tức bị đánh bay khi Vân Quang Tiên nhớ đến hành động cùng biểu cảm trêu chọc kia trên khuôn mặt Viên Tinh Thanh.
"Tức chết mình rồi! Trưởng lão tại sao lại nổi hứng muốn bày ra cái trò này vậy chứ!"
Sau khi Phong Ngư Tuyết rời khỏi phái Liên Sinh liền bị chặn đường bởi một đệ tử, trông trang phục thì có vẻ không phải là đệ tử nơi đây, y phục của đệ tử phái Liên Sinh được quy định là màu xanh nhẹ của biển, còn y phục của người trước mặt này lại rực đỏ như lửa.
"Ngươi chặn đường ta làm gì? Ngươi không phải đệ tử phái Liên Sinh thì tại sao lại chạy đến đây? Lại trốn việc tu hành sao?" Phong Ngư Tuyết nhíu mày hỏi một lúc ba vấn đề.
"Ta tên Giang Hòa Nam, là đệ tử phái Mãnh Sinh, ta vừa hoàn thành xong việc tu hành liền chạy đến nơi này" Giang Hòa Nam trả lời từng câu hỏi của Phong Ngư Tuyết, ánh mắt hắn khi nói không rời khỏi Phong Ngư Tuyết một giây nào.
Phong Ngư Tuyết bị ánh mắt càn rỡ và nóng rực như vậy làm cho khó chịu, ai bị nhìn như vậy thì cũng không thoải mái một chút nào.
Phong Ngư Tuyết cố nén xung động muốn đánh Giang Hòa Nam lại, nàng nhíu mày có chút mất kiên nhẫn hỏi hắn.
"Ta không yêu cầu ngươi nói cho ta biết tên của ngươi, dù sao thì ta cũng không muốn biết, thay vì trả lời như vậy thì ta cần biết vì sao ngươi lại chặn đường ta.
Nếu là muốn nói đến việc luyến ái thì không cần, ta không hứng thú" Từ khi vào môn phái này đến lúc lên làm chưởng môn số lượng người ái mộ nàng có thể so với Vân Quang Tiên, có liều lĩnh manh động thì cũng có im lặng khổ sở mà thầm mến, thằng nhóc này chỉ là một trong số người mến mộ mình thôi, nó lấy đâu ra tư cách đứng đối diện mình mà trả lời hùng hổ như vậy?
Giang Hòa Nam đúng là muốn đến đây bày tỏ lòng mình với Phong Ngư Tuyết, ngay vừa lúc tiến vào đại điện hắn đã muốn chú ý đến Phong Ngư Tuyết và muốn vào phái La Sinh của nàng, chỉ tiếc hắn không có thiên phú nên không được chọn chưởng môn, vì vậy Lương Minh Quang liền nhận hắn làm đệ tử phái Mãnh Sinh.
Thật ra thì chuyện Giang Hòa Nam có thiên phú hay không cũng không liên quan gì đến việc được vào phái La Sinh cả, chẳng qua là do Phong Ngư Tuyết chướng mắt hắn nên từ chối nhận đệ tử mà thôi, còn việc Giang Hòa Nam biết Phong Ngư Tuyết ở đây cũng là do hắn lấy cớ đi hỏi sư huynh chưởng môn phái La Sinh hiện đang ở đâu vì có thứ cần đưa cho nàng, giờ đến đây lại bị Phong Ngư Tuyết đánh phủ đầu làm Giang Hòa Nam không biết nên nói gì tiếp theo.
"Ta..." Giang Hòa Nam ấp úng một lúc lâu vẫn không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
"Làm sao? Nói trúng tim đen của ngươi rồi?"
Nàng phát chán với bọn đệ tử không lo tu hành này, chẳng lẽ mục đích bọn chúng vào Ngũ Sinh Môn chỉ để kiếm người thương thôi sao? Nơi này là nơi tu luyện chứ đâu phải cầu se duyên đâu?
"Không có việc gì thì ta đi trước" Nói xong cũng không đợi Giang Hòa Nam đáp lời liền biến mất trước mặt hắn.
Giang Hòa Nam nhìn người vừa rồi còn đứng đối diện hắn giờ đã không thấy bóng dáng đâu thì cười khổ.
Quả nhiên là hắn vẫn vội vàng quá.
Không sao, hắn vẫn còn thời gian.
Khi bắt đầu thử luyện hắn sẽ cố gắng tiếp cận Phong Ngư Tuyết để khiến nàng chú ý đến hắn.
Giang Hòa Nam lấy lại tinh thần xong liền trở lại phái Mãnh Sinh.
Bên phía Viên Thiên Linh
Cùng lúc khi Phong Ngư Tuyết tiến vào nơi nghỉ ngơi của Vân Quang Tiên thì Viên Thiên Linh cũng đã tìm thấy Viên Tinh Thanh ở nơi tu luyện của đệ tử phái Liên Sinh.
"Tinh Thanh cậu đây rồi!" Viên Thiên Linh vừa nhìn thấy Viên Tinh Thanh liền chạy đến chỗ nàng.
Nhưng Khi Viên Thiên Linh chạy tới thì chỉ thấy Viên Tinh Thanh nằm bất động như xác chết ở dưới vòng thi đấu.
Vòng thi đấu là một trong những nơi tu luyện của đệ tử phái Liên Sinh.
Vòng thi đấu là nơi mô phỏng lại sàn so tài của Ngũ Sinh Môn.
Đệ tử có thể đấu luyện cùng đồng môn để quen với địa hình.
Nhưng vòng thi đấu nhỏ cũng không thể giống hệt sàn so tài chính được, sàn so tài của Ngũ Sinh Môn thay đổi địa hình liên tục để cho đệ tử có thể quen với việc tấn công bất ngờ của ma tộc, hoặc tình cờ rơi vào nơi chưa bao giờ được biết đến để có thể theo phản xạ mà ứng phó.
Việc thay đổi địa hình ở sàn so tài là đa dạng, không ai biết tiếp theo nó sẽ thay đổi thành hình dạng gì, bởi nó sẽ không bao giờ khiến bạn thả lỏng cảnh giác được, ngay khi bạn nghĩ rằng đã quen với một địa hình nào đó thì nó sẽ thay đổi liên tục, cứ như địa hình mà nó có thể thay đổi là vô hạn vậy.
Còn vòng thi đấu thì chỉ có một số lượng nhất định, địa hình cũng tương tự nhau, đương nhiên để tránh cho đệ tử quá quen thuộc thì trưởng lão sẽ thay đổi địa hình thường xuyên, xác suất thường là mỗi tháng một lần.
"Đồ khốn nạn Vân Quang Tiên đó!"
Viên Tinh Thanh ngẩng đầu lên nhìn Viên Thiên Linh vẻ mặt mộng bức nhìn mình, nàng nhíu mày hắng giọng: "Cậu nhìn cái gì, còn không lo kéo mình lên!"
"A? Ừ được" Tiếng hét của Viên Tinh Thanh làm nàng từ trong cơn sốc vừa rồi tỉnh lại, Viên Thiên Linh đưa tay kéo cái xác chết đang trừng mắt nhìn mình kia dậy.
"Cậu mau đi ra đây với mình! Vân Quang Tiên kia thật sự làm mình tức chết rồi!" Sau khi đứng lên Viên Tinh Thanh liền hậm hực kéo Viên Thiên Linh đến nơi nghỉ ngơi gần khu rừng sau nơi tu luyện này để xả giận.
"Cậu lại chọc tức người ta nữa à?" Viên Thiên Linh thở dài hỏi.
"Vân Quang Tiên kia quả nhiên không phải người tốt gì! Không phải mình chỉ trêu chọc lại nàng ta thôi sao! Thế mà đồ khốn ấy còn lợi dụng việc tu hành để trả thù mình, sức lực của mình giờ đây đều bị nàng ta vắt cạn rồi, cũng chẳng còn lại được bao nhiêu! Cậu nói xem có ai như đồ khốn Vân Quang Tiên ấy không!" Vừa ngồi xuống Viên Tinh Thanh liền thở phì phò lên án Vân Quang Tiên.
"Như vậy còn tính là nhẹ, ít nhất cậu chỉ mệt vì bị hao phí thể lực thôi, còn bên mình mới khổ đây! Phong Ngư Tuyết ấy cho ra một quy định hết sức vô lý.
Bỗng ra lệnh cho mình phải chạy 50 vòng trên con đường dài dằng dẵng, đã thế nếu không hoàn thành thì mình sẽ bị quất bởi cây roi thân yêu của nàng ta nữa!" Viên Thiên Linh ấm ức kể về việc mình bị ăn hành như thế nào đến thái độ của Phong Ngư Tuyết.
Viên Tinh Thanh vừa nghe vừa gật đầu, toàn bộ quá trình chỉ lộ ra khuôn mặt như hiểu rõ tất cả, thỉnh thoảng còn chen vào nói xấu Vân Quang Tiên đôi câu.
Còn hai vị bị nói xấu kia lại không hề hay biết gì mà vẫn đang thảnh thơi uống trà.
_______________________________
Ed: Chỉ chỉ Phong Ngư Tuyết lẻmon wá=)).