Xuyên Sách Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện Khỏi Hắc Hóa


Giọng nói của anh lạnh lùng, không mang theo chút tình cảm nào: "Xuống xe."
Khương Trà quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Tự, gương mặt anh không có chút biểu cảm nào cả.

Tay cô đẩy mạnh cửa xe mà bước xuống, nước mắt đã rơi khắp gương mặt.

Tiêu Tự ở trên xe ngồi một lát nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm mà bước xuống xe, đi tới chỗ Khương Trà rồi ngồi xổm xuống cạnh cô, bàn tay đưa ra nắm lấy chiếc cằm của cô gái nhỏ mà nâng lên, nói: "Thích tôi?"
Nghe thấy câu hỏi, cô không tức giận mà thản nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Tự, dũng cảm cũng không biết lấy từ đâu mà đưa đôi tay ra kéo vạt áo rồi nhào vào anh.

Tiêu Tự vỗ nhẹ lưng Khương Trà, thấy làn da lộ ra ngoài của cô bị cơn gió thôi qua làm lạnh run rẩy thì anh nhíu chặt mày, đem áo vest khoác lên người cô.

Làm xong chuỗi hành động kia, anh đưa tay ôm chặt người con gái trong ngực, nghĩ ngợi gì đó rồi cất giọng: "Khương Trà."
Nghe được anh gọi cô, Khương Trà theo bản năng ngẩng đầu lên nhưng lại bị anh ấn đầu tựa vào chỗ hõm vai.

Anh nói: "Khương Trà, tôi không phải là người tốt, tính tình tôi rất thất thường, lòng dạ thì khó lường.

Chưa nói đến tôi không có đồng cảm với bất kì thứ gì, thậm chí nếu có người lấy cô để uy hiếp thì tôi sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến đâu, hiểu chưa?"
Thấy Khương Trà không trả lời, anh nói tiếp: "Lòng tôi chứa rất nhiều thứ, tiền tài, quyền lợi, thù hận", nói đến đây hình như anh có chút bi thương mà nhắm mắt lại: "Tôi tối tăm, cô lại đơn thuần tốt đẹp.


Là tôi không xứng với cô, có hiểu không?"
Tiêu Tự sờ nhẹ mái tóc dài của Khương Trà, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu rồi quyết tâm đẩy cô ra.

Nhưng Khương Trà cứ ra sức níu lấy anh, giọng nói khàn khàn như vừa khóc xong cất lên: "Tôi chính là thích anh, dù cho chẳng biết lý do là như thế nào."
Khương Trà chớp chớp mắt làm những giọt nước mắt cứ thế mà rơi xuống, môi nhẹ nhàng đặt lên bên má anh một nụ hôn, tiếp tục nói: "Anh có thể nghĩ rằng loại thích này rất...!rất rẻ mạt, anh cũng có thể coi như tính tình của tôi trẻ con.

Còn tôi thì vì nhan sắc mà nổi lòng tham đi."
Khương Trà nhẹ nở nụ cười: "Còn những chuyện anh vừa nói, tôi đều hiểu hết."
Cô lại hít hít cái mũi rồi đem anh ôm chặt hơn: "Nhưng không sao.

Anh không thích tôi cũng không sao cả, trong lòng anh nhiều tối tăm hay có chứa bao nhiêu thứ cũng không có sao, tôi sẽ cố gắng để không bị người ta nắm giữ mà đem đến phiền toái cho anh."
_____________
Khương Trà nằm trên giường lăn lộn, ngây ngốc cười rộ lên, lại có chút thẹn thùng mà lấy chăn che mặt lại.

Lúc đó, cô vừa khóc vừa cười nói hết những lời trong lòng mình, Tiêu Tự vẫn không có biểu cảm gì.

Khương Trà nghĩ cô đã thổ lộ thất bại nên buông góc áo anh ra, vẻ mặt ủ rũ rời khỏi lòng ngực anh, đứng thẳng người tính toán cười cười chuyển sang đề tài khác nhưng Tiêu Tự lại đứng lên ôm chặt lấy cô, cúi đầu nở một nụ cười tươi tắn.

Khương Trà mặt đỏ tim rung, lúng túng không biết làm sao thì lại nghe thấy anh nói: "Vậy chúng ta hẹn hò đi.

Tôi sẽ cố gắng để em ở vị trí hàng đầu trong tim tôi."
Khương Trà ngẩng đầu nghênh đón nụ hôn đầu tiên của bọn họ.

Lúc Tiêu Tự hôn cô, đầu óc Khương Trà trống rỗng, chỉ biết đứng yên mà kinh ngạc, tới khi bị Tiêu Tự cắn một cái trên môi mới hoàn hồn.

Sau đó cô cứ như một cô vợ nhỏ để anh tuỳ ý nắm tay dẫn vào một nhà hàng sang trọng gần đó mà dùng bữa.

Lúc anh đưa cô về đến nhà đã là 10 giờ tối.

Khương Trà mặc một chiếc váy dài tới mắt cá chân và khoác áo vest màu đen của Tiêu Tự bên ngoài.


Anh vốn dĩ cao 1m8 nên mặc áo vest trên người rất vừa vặn, vậy mà lúc mặc trên người Khương Trà cao 1m6 thì lại dài tới giữa đùi, nhìn cứ như đứa trẻ con trộm mặc quần áo người lớn vậy.

Trước khi chào tạm biệt, Khương Trà cầm lấy cánh tay Tiêu Tự, dựa gần vào người anh rồi khiễng chân đặt lên môi của người đối diện một nụ hôn, sau đó chạy một mạch vào nhà.

Tiêu Tự dừng một chút, ngón tay xoa xoa khóe môi, dường như nơi ấy còn đọng lại sự mềm mại của cánh môi người con gái kia.

Tiêu Tự hồi tưởng lại ánh mắt Khương Trà, có lẽ cô ấy vẫn chưa biết rằng khi nhìn anh, đôi mắt cô lấp lánh như ẩn chứa các vì sao nhỏ vậy.

Tiêu Tự khi nhìn vào đôi mắt ấy dường như cũng bị thu hút.

Đôi mắt ấy thuần khiết không nhiễm sự tạp nham của thế sự, chỉ hiện diện lấp lánh của tình yêu.

Tuy rằng anh rất muốn phá huỷ sự tốt đẹp này nhưng phải đặt cô gái nhỏ này lên vị trí ưu tiên, cô vui là được.

Tiêu Tự chăm chú nhìn căn phòng của Khương Trà, chuẩn bị rời đi thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Người gọi đến là cô gái vừa rời khỏi hắn mấy phút đã bắt đầu nhớ nhung.

"Tiêu Tự."
Giọng nói cô mềm mại, cố ý giấu mà cũng không giấu được tâm trạng vui vẻ, trái tim anh vì sự mềm mại này mà mềm nhũn ra.

"Cho phép em đổi xưng hô thân mật hơn một chút."

"Chồng à!"
Tiêu Tự nở nụ cười, đúng thật là dễ nghe nha: "Gọi lại lần nữa."
"Chồng à." Giọng cô gái nhỏ nhẹ nhàng, nghe kỹ còn nghe ra vài phần xấu hổ.

"Sao nào?"
"Anh lái xe về chú ý an toàn, đừng đi nhanh như thế nữa", dặn dò xong lúc sau lại bỏ thêm một câu: "Nhớ anh, anh cũng phải nhớ em.

Moa!!!"
"Được, cô gái nhỏ của anh ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!"
Tiêu Tự ngẩng đầu nhìn lên, Khương Trà đi ra ban công, bàn tay hướng về phía anh mà vẫy vẫy vài cái.

Tiêu Tự đi rồi, Khương Trà ở trên giường lăn qua lộn lại.
- -------------------------
Vài lời của tác giả:
Tiêu Tự bây giờ nói với Khương Trà: "Nếu ai đó bắt em để uy hiếp tôi, tôi sẽ không vì em mà hy sinh thứ tôi muốn."
Tiêu Tự tương lai nói với bọn bắt cóc: "Buông cô ấy ra, tôi sẽ đồng ý mọi điều kiện mà các người muốn.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận