Xuyên Sách Đại Lão Toàn Quyền Chọc Chó


Yến Môi giơ bảng lên: “Một trăm hai mươi triệu.”
"Ồ!"
Tất cả mọi người hoàn toàn náo động.
"Một trăm hai mươi triệu."
Lời vừa nói ra, buổi đấu giá như nổ tung.
Gần gấp đôi giá thị trường!
Lý Sở Sương ngơ ngác, giọng nói run run: "Một trăm...!hai mươi triệu?"
Hà Kiều Kiều ở bên kia cũng kinh ngạc nhìn Yến Môi.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào Yến Môi.

Yến Môi không hề lay chuyển, cô vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ.
Yến Môi rất bình tĩnh, nhưng Lý Sở Sương lại không bình tĩnh được như vậy, cô ta xoay người, thấp giọng mắng: "Cô điên rồi, sợi dây chuyền này trị giá bảy mươi lăm triệu, cô ra giá tận một trăm hai mươi triệu? Cô điên rồi sao?"
"Sao cô dám ra giá một trăm hai mươi triệu? Cô có số tiền đó à? Tôi thấy cô điên thật rồi.”
Nhân viên đã bắt đầu gõ búa: “Một trăm hai mươi triệu lần một.”
Lý Sở Sương vô cùng lo lắng: "Cô nói nên làm sao đây, cô cái đồ ngốc này..."
“Tiền trong tay tôi cộng thêm tiền của Kiều Kiều đều không đủ, lát nữa cô không lấy tiền ra trả được thì làm sao đây…”

Nhân viên gõ búa lần nữa: “Một trăm hai mươi triệu, lần hai.”
Yến Môi làm như mọi chuyện không liên quan đến mình, cô kinh ngạc nói: "Cô quan tâm tới tôi sao?"
Lý Sở Sương tức muốn chết: "Ai quan tâm đến cô? Tôi quan tâm đến sợi dây chuyền!"
Yến Môi cười nhẹ, vỗ một cái lên vai cô ta: "Đừng lo, chị có tiền!”
Lý Sở Sương: "Cô..."
Nhân viên gõ búa xuống lần cuối cùng: “Một trăm hai mươi triệu lần ba, thành giao!”
"Chúc mừng vị khách số mười lăm đã mua chiếc vòng cổ này với giá một trăm hai mươi triệu..."
Yến Môi ra hiệu cho Tina quẹt thẻ, Tina gật đầu đi làm thủ tục.
Nhìn thấy Yến Môi không có vẻ gì là giả vờ, Lý Sở Sương rất kinh ngạc: "Cô thật sự có tiền sao?"
Yến Môi gật đầu: "Có chứ."
Lý Sở Sương nghi hoặc nhìn Yến Môi: "Sao cô có thể có 100 triệu? Cô đi cướp ngân hàng à? Hay là cha cô đã chết rồi…”
Lý Sở Sương đột nhiên dừng lại, tự bịt miệng chính mình, vội vàng nói: "Cha cô keo kiệt như vậy, không thể nào cho cô nhiều tiền thế."
Yến Môi không nhịn được cười: "Tôi có thẻ đen."
Lý Sở Sương vẫn đang lẩm bẩm nói: "Có thẻ đen thì giỏi lắm à, có thẻ đen có thể lãng phí tiền.

Cô mua chiếc vòng cổ này với giá gần gấp đôi, cô thành họ hàng của phòng đấu giá rồi.”
Tuy nhiên, Yến Môi lại vô tình phì cười ra tiếng, sau đó ghé vào tai Lý Sở Sương nói: "Tiêu tiền của tên cặn bã thì đau lòng gì chứ, đó là thẻ của Tần Trí Thần, tiền bồi thường của tên cặn bã."
Lý Sở Sương mở to mắt: "Chết tiệt, sảng khoái đến vậy sao?"
Yến Môi gật đầu: “Đúng vậy.”
Lý Sở Sương nhớ tới đoạn video trong vòng bạn bè hai ngày trước: "Cô đánh Tần Trí Thần một trận rồi à?"
Yến Môi: "Làm sao cô biết?"
Lý Sở Sương: “Tôi có video.”
Dừng một chút, Lý Sở Sương giơ ngón tay cái lên: "Làm tốt lắm."
Yến Môi cong môi: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Khi cuộc đấu giá kết thúc, Yến Môi hẹn Lý Sở Sương và Hà Kiều Kiều thời gian gặp lại nhau.

Khi cô chuẩn bị rời đi cùng Tina và La Thân thì bị một nhân viên chặn lại, nói rằng có người muốn gặp cô.
Yến Môi thậm chí không hỏi người ấy là ai, cô sẵn sàng đồng ý.
Hệ thống này mặc dù là hệ thống mới, nhưng nó đã làm việc rất chăm chỉ, tuy nhiên, từ khi bị Yến Môi tẩy não và cho một số lời khuyên, nó đã dần dần học được cách lười biếng trong nửa tháng qua.


Bởi vì Yến Môi đã ở giữa cốt truyện nên hệ thống lười biếng vui vẻ nới lỏng giám sát, nhưng vào lúc này, hệ thống rõ ràng phát hiện khi nhân viên hỏi Yến Môi có muốn gặp hay không, khóe miệng của cô nén lại ý cười.

Nếu nhìn kĩ, điều mà ánh nhìn nửa vời của cô che giấu là sự thờ ơ khi biết mình sẽ nắm chắc phần thắng, sự bình tĩnh mà cô đã dự tính từ trước.
Sau đó, hệ thống mới muộn màng nhận ra rằng nếu giữa nó và kí chủ có một người nghỉ phép để trốn việc thì đó phải là chính nó chứ không phải kí chủ.
Yến Môi cười, hệ thống giật mình phát hiện hành động hôm nay của kí chủ dường như có ý nghĩa sâu xa hơn.

Không...!Có lẽ bắt đầu từ việc kí chủ lựa chọn đến Paris nghỉ dưỡng, một loạt sự kiện đều là một phần trong kế hoạch của cô, nhưng với tư cách là hệ thống, nó vẫn chưa được biết về những gì sắp xảy ra.
Có lẽ cuộc gặp gỡ tình cờ với Hà Kiều Kiều không phải là ngẫu nhiên, có lẽ kí chủ ra giá mua chiếc vòng cổ này cũng không phải chỉ vì thích nó.
Một loạt mã lộn xộn vọt lên trên quả cầu ánh sáng của hệ thống.

Hệ thống hơi suy sụp vì không có đáp án nào được đưa ra.

Không lẽ kí chủ mà các hệ thống mới như nó cũng là loại cấp độ này sao?
Thật là đáng sợ.
Quả cầu ánh sáng hệ thống mang theo vẻ mặt đầy mã lộn xộn đi theo Yến Môi vào phòng tiếp tân dưới sự hướng dẫn của nhân viên.
Đang ngồi trong phòng tiếp tân là một ông già da trắng có mái tóc hoa râm, khi nhìn thấy Yến Môi ông ta đứng dậy một cách phấn khích và bày tỏ lòng biết ơn với cô bằng giọng Luân Đôn.
Sau nhiều lần cảm Yến Môi vì đã bỏ ra một trăm hai mươi triệu để mua món trang sức, ông lão trao đổi danh thiếp với cô rồi mới chào tạm biệt và rời đi.
Yến Môi nhìn dòng chữ trên tấm danh thiếp: Công ty Dược phẩm Sander, Spencer Rupert.
Sau khi mọi người rời đi, hệ thống đưa ra câu hỏi của nó:
[Chủ nhân, ngài bỏ ra gần gấp đôi giá tiền để lấy chiếc vòng cổ, không phải lãng phí tiền bạc mà là vì ngài muốn gặp người này?]
Mới vừa rồi cô bỏ ra một trăm hai mươi triệu để mua món đồ đấu giá cuối cùng, có người ngưỡng mộ sự giàu có của cô, cũng có những người khác lại coi cô là kẻ ngốc.


Tuy nhiên, Yến Môi thực sự không có hứng thú với việc lòe thiên hạ nên cô gật đầu: “Coi như là vậy đi.”
[Nhưng ông ta không phải là nhân vật trong cốt truyện.]
Ban đầu hệ thống đoán ông già này sẽ là nhân vật thế nào trong cốt truyện dựa trên hành vi của Yến Môi, nhưng khi ông ta xuất hiện không có âm thanh thông báo trực tuyến về nhân vật cốt truyện cho thấy ông ta không phải là nhân vật phụ trong nguyên tác.

Trong trường hợp này, hệ thống không thể hiểu được ý định của Yến Môi.
Yến Môi: “Nhưng ông ta là nhân vật nền tảng quan trọng.”
"Cậu không nhận thấy rằng chiếc vòng cổ đó xuất hiện nhiều lần trong cuốn sách gốc sao?"
Hệ thống nhanh chóng tìm kiếm, trước khi hệ thống kết thúc tìm kiếm, Yến Môi đã đưa ra đáp án, cô nói: "Ba lần.

Một chiếc vòng cổ có thể xuất hiện ba lần trong nguyên tác, chắc chắn có ý nghĩa riêng."
"Lần đầu tiên là khi nam nữ chính đính hôn, nam chính Cố Cảnh Diệu đưa chiếc vòng cổ này cho Bạch Tiêu Liên.

Bạch Tiêu Liên đã mang nó theo trong tiệc đính hôn.

Có chuyên gia am hiểu về trang sức đã nói chiếc vòng cổ này đáng giá 100 triệu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận