“Lần thứ hai là khi Bạch Tiêu Liên nghe được giá trị của chiếc vòng cổ này nên đã hỏi Cố Cảnh Diệu, lúc Cố Cảnh Diệu nói về nguồn gốc của chiếc vòng cổ này thì có đề cập đến chuyện có một ông lão quý tộc nghèo khổ ở nước ngoài vì đứa con trai đang nợ nần đã dùng trang viên và tài sản của tổ tiên để lại để trả nợ.
Ông lão muốn ở lại quê hương nên phải nén đau thương lấy chiếc vòng cổ ra bán đấu giá, muốn dùng số tiền bán đấu giá chiếc vòng cổ để thanh toán.
Kết quả là giá giao dịch của chiếc vòng cổ rẻ hơn năm mươi triệu so với giá ước tính, cuối cùng chiếc vòng cổ và trang viên đều rơi vào tay những người được Cố Cảnh Diệu phái tới, trang viên của ông lão quý tộc tất nhiên cũng trở thành vật sở hữu của Cố Cảnh Diệu mà những ngọn núi nằm phía sau trang viên này, sau này lại đào được mỏ vàng.”
“Lần thứ ba, khi Bạch Tiêu Liên cãi nhau với Cố Cảnh Diệu, Cố Cảnh Diệu để dỗ dành Bạch Tiêu Liên đã lấy chiếc vòng cổ hơn bảy mươi triệu này ra để trút giận.”
Yến Môi vừa nói, hệ thống vừa lật lại cốt truyện gốc, đúng là không sai một tí nào.
[Nhưng mà… điều đó có nghĩa gì?]
“Cậu nhìn kỹ một chút đi, giá cả của chiếc vòng cổ này đã xuất hiện ba lần, mỗi lần đều không giống nhau, có vẻ như tác giả đã quên mất cái giá mình đã viết trước đó, nhưng kết hợp với bối cảnh thì thực ra là không phải, lúc đó mong muốn của ông lão đó là tầm khoảng một trăm hai mươi triệu, các chuyên gia am hiểu thì cho là một trăm triệu, nói tóm lại, tôi không nghĩ mình đã lãng phí tiền.”
Hơn nữa Yến Môi cũng đoán được, thực ra Cố Cảnh Diệu đã có hứng thú với mỏ vàng sau trang viên đó từ lâu, giá của chiếc vòng cổ chắc đã bị anh ta dùng thủ đoạn xấu xa đè xuống, nếu không thì cũng không đến mức dưới tám mươi triệu, điều này có thể đoán được là Cố Cảnh Diệu ra tay.
Yến Môi bỏ ra một trăm hai mươi triệu, ông lão cũng đã gom đủ tiền, trang viên và mỏ vàng sẽ không rơi vào tay Cố Cảnh Diệu, áp chế Cố Cảnh Diệu trước, sau này sẽ áp chế được Bạch Tiêu Liên.
Hơn nữa cũng không phải là tiền của mình, còn nhận được một đống trang sức, ngại gì không làm? Huống chi nhìn ông lão này có lẽ cũng không đơn giản như vậy.
Hệ thống thấy như mình vừa bị lỗi, thật đáng sợ.
Có ký chủ như vậy là một sự tàn phá lớn đối với một hệ thống mới như nó.
Việc bỏ ra một trăm hai mươi triệu của Yến Môi, suýt chút nữa đã khiến Tần Trí Thần phải vào bệnh viện.
Chi phí tám mươi triệu trước đó đã khiến Tần Trí Thần kích động một lần, hắn bảo trợ lý Hà in hóa đơn ra đến đưa cho Dương Kình Xương, sau đó cũng không biết rốt cuộc Dương Kình Xương đã làm gì, mà chi phí tiêu dùng của Yến Môi đột nhiên giảm mạnh, hàng ngày đều ở mức năm con số, cứ liên tục như vậy hơn một tuần nay, mức tiêu dùng vẫn rất thấp, trái tim treo lơ lửng của Tần Trí Thần cuối cùng cũng được thả lỏng.
Vốn tưởng rằng mức tiêu dùng như vậy sẽ được duy trì, sau này cũng không thay đổi, ai ngờ ngày hôm đó, Tần Trí Thần ra ngoài họp, đang đi xuống cầu thang thì điện thoại bỗng reo lên mấy tiếng, hóa đơn tiêu dùng lại đến nữa.
Lúc đó trên tay Tần Trí Thần đang cầm điện thoại, thản nhiên nhìn thoáng qua, lướt nhìn thấy dãy số 0 trong chi phí tiêu dùng, Tần Trí Thần lập tức sang chấn tâm lý, bước hụt chân lên không khí, té lăn từ trên cầu thang xuống.
“Giám đốc Tần!”
Trợ lý Hà sợ đến mức tim thắt lại, vội vàng chạy xuống đỡ người, Tần Trí Thần vừa đau vừa tức, cực kỳ phẫn nộ run rẩy nói một từ “Yến” rồi lập tức ngoẹo đầu sang, hôn mê bất tỉnh.
Sau một hồi rối loạn, xe cứu thương cũng đã đến nơi, giám đốc Tần tỉnh lại, làm kiểm tra thì chỉ bị bong gân ở mắt cá chân, Tần Trí Thần và trợ lý Hà còn bị y tá qua quở mắng một trận vì lãng phí tài nguyên cộng đồng.
Trợ lý Hà xin lỗi một lúc, tiễn xe cứu thương đi, quay người lại thì thấy vẻ mặt âm u, tức giận muốn đập vỡ điện thoại của Tần Trí Thần.
Có lẽ vì tức giận, nên Tần Trí Thần không cần trợ lý Hà giúp đỡ, tự mình khập khiễng đi tìm Dương Kình Xương.
Sau buổi bán đấu giá, Yến Môi, Lý Sở Sương và Hà Kiều Kiều hẹn gặp thêm một lần nữa.
Hà Kiều Kiều học ở Anh, sau khi tốt nghiệp cũng ở lại để phát triển sự nghiệp.
Lý Sở Sương bay đến Anh chỉ để tham gia cuộc đấu giá, vốn định ở lại hai ngày rồi quay về, nhưng vì lần này gặp được Yến Môi và Hà Kiều Kiều nên đã đổi vé máy bay, quyết định ở lại chơi thêm một thời gian nữa.
Nói ra cũng thật kì lạ, tuy Lý Sở Sương thường xuyên khiêu khích Yến Môi trong cuộc đấu giá, nhưng mối quan hệ giữa hai người lại trở nên thân thiết hơn sau đó.
Lý Sở Sương có hơi thẳng tính, nhưng cũng không ngu ngốc khi quyết định mọi việc, làm việc có quy tắc, là một người không có chí cầu tiến, ham ăn chơi đúng kiểu con nhà giàu.
Nhưng tình cờ lại hợp tính cách của Yến Môi, hai người cảm thấy rất ăn ý với nhau.
Ngoại trừ Hà Kiều Kiều chỉ xuất hiện vào ngày đầu tiên, vài ngày tiếp theo hai người vẫn tiếp tục cùng nhau đi chơi khắp nơi, mối quan hệ thậm chí rất tốt.
Lúc ba người đẹp đang đi ăn chung, Yến Môi vô ý hỏi một câu: “Nhà họ Hà đều ở trong nước, Kiều Kiều có định phát triển ở nước ngoài trong tương lai không? Không định về nước à?”
Hà Kiều Kiều mỉm cười: “Tất nhiên là muốn về rồi, chẳng qua là chưa quyết định lúc nào sẽ đi thôi.”
Khi Hà Kiều Kiều nói điều này thì lông mày có hơi cau lại, cảm thấy có chút cô đơn.
Yến Môi: “Có chỗ nào khó khăn sao?”
“Thật ra cũng không phải vậy, chỉ là” Hà Kiều Kiều lắc đầu, có hơi ngại ngùng mà cúi đầu xuống: “Đã lâu không về, nên hơi sợ khi ở trở lại quê nhà…”
Tính cách thẳng thắng của Lý Sở Sương trực tiếp vạch trần: “Cô còn nhớ nhung tới Cố Cảnh Diệu chứ gì, nếu không buông bỏ được thì lập tức trở về sớm đi, nếu không người khác tới giành mất rồi cô lại hối hận.”
Hà Kiều Kiều thẹn quá hóa giận: “Sở Sương!”
Yến Môi mỉm cười giảng hòa: “Nói năng không cẩn thận gì cả, cho dù không phải vì người khác, thì chúng ta vẫn có thể cùng về nước chơi với nhau mà.”
Những ngày nghỉ dưỡng ở nước ngoài thật là quá thoải mái, nhưng ngày vui luôn rất ngắn ngủi và trôi qua rất mau, sau khi bỏ qua gần năm mươi cuộc gọi điện của Dương Kình Xương, cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi của Dương Kình Xương vừa mới đổi số.
Yến Môi nhìn thời gian, biết những ngày tháng nghỉ ngơi tốt đẹp của bản thân đã kết thúc, cốt truyện mới đã tới.
Yến Môi ngồi máy bay trở về nước, quản gia Anna dẫn theo người đi đón cô, vẻ mặt hiền lành mỉm cười nhìn Yến Môi: “Tiểu thư thấy kì nghỉ có vui không?”
Yến Môi cong môi cười: “Cũng được.”
Anna mở cửa xe giúp Yến Môi: “Vậy bây giờ chúng ta về nhà nhé?”
Yến Môi ngừng lại một lúc, rồi dặn dò: “Trước tiên khoan về đã.
Giúp tôi hẹn Tần Trí Thần, nói rằng tôi muốn trả lại thẻ cho hắn, nếu quá giờ hẹn thì không đợi nữa.”
Anna lấy điện thoại ra liên lạc với trợ lý Hà, Yến Môi vừa lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Tiêu Liên, vừa bảo hệ thống chiếu màn hình từ xa, trên quả cầu ánh sáng của hệ thống lập tức hiện lên khuôn mặt của Bạch Tiêu Liên.