Yến Môi một tay chống cằm, ánh mắt chăm chú nhìn Tần Trí Thần: “Nếu anh thật sự thích cô ta thì hãy nghiêm túc theo đuổi đi.
Đừng có giở mấy thủ đoạn hèn hạ khiến người ta coi thường anh đấy.”
Tần Trí Thần không bị Yến Môi chọc giận mà chỉ ngạc nhiên nói: “Cô...!cô không tức giận sao?”
Yến Môi: “Sao tôi lại phải tức giận?”
“Chị em như tay chân, đàn ông như quần áo.
Tôi có thể chạy khi đang trần truồng, nhưng không thể thiếu tay chân.”
“Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy chứ?” Trong lòng Tần Trí Thần có chút không thoải mái.
Yến Môi lơ đãng: “Chỉ là nói thật thôi mà.
Bạch Tiêu Liên là người rất quan trọng với tôi.”
Nhân vật nhiệm vụ đầu tiên đương nhiên rất quan trọng.
Yến Môi: “Tôi còn mong cô ấy sống tốt hơn, đàn ông các người chỉ biết ham mê sắc đẹp của cô ấy.”
Thực lòng mong rằng cô ta sống tử tế, đừng gây chuyện gì phiền phức.
Tần Trí Thần bị chọc giận: “Ai nói tôi ham muốn sắc đẹp của cô ấy.
Nếu tôi ham muốn sắc đẹp…”
Cô đẹp hơn cô ấy nhiều tại sao tôi không...!Tần Trí Thần giật mình một cái, vội vàng ngừng suy nghĩ trong đầu.
Tần Trí Thần tức giận: “Tôi thật sự thích cô ấy…”
Yến Môi: “Thật sự thích cô ấy? Nhưng anh nhìn xem anh đã làm chuyện gì?”
“Tôi và cô ấy là bạn tốt nhất nhưng trong lễ đính hôn anh đã tùy tiện với cô ấy, khiến cho nhà họ Tần, nhà họ Yến và Tiêu Liên bị chế nhạo.
Chẳng lẽ đây là cách anh thể hiện tình yêu sao?”
Tần Trí Thần giải thích: “Tôi không tùy tiện với cô ấy, là cả hai chúng tôi thích nhau.”
Yến Môi: “Chỉ cần thích nhau thì muốn làm gì thì làm à?”
Tần Trí Thần có chút xấu hổ, hắn vốn không nghĩ tới Bạch Tiêu Liên lại chủ động tỏ tình.
Sau đó thì...!Hắn làm sao kìm lòng được.
Tuy nhiên, việc hắn và Tiêu Liên làm quả thực có chút trái đạo đức, nhưng mà...
Tần Trí Thần kinh ngạc nhìn Yến Môi: “Cô tin rằng chúng tôi thích nhau sao?”
Yến Môi: "Giáo dục nhà họ Tần không đến mức đào tạo ra tội phạm cưỡng bức đấy chứ?”
Tần Trí Thần thấy lời nói của cô mặc dù không dễ nghe, nhưng lại cho thấy là đang tin tưởng mình, hắn có chút cảm động.
Nhưng hắn lập tức phản ứng lại, vừa tủi nhục vừa tức giận nói: “Vậy tại sao cô còn đánh tôi thành như vậy?”
Yến Môi: “Nếu tôi không để anh gánh vác hết thì danh tiếng của Bạch Tiêu Liên sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.”
Tần Trí Thần sốc nặng, ngay lập tức hắn cảm thấy áy náy với Yến Môi.
Lúc ấy hắn rất giận dữ với cô, không nghĩ tới Yến Môi lại nghĩ xa đến như vậy.
Yến Môi thật sự đối xử tốt với Bạch Tiêu Liên.
So với việc Bạch Tiêu Liên tỏ tình với hắn trong bữa tiệc đính hôn với Yến Môi, thực sự là thiếu suy nghĩ.
Tần Trí Thần nảy sinh một chút dao động và nghi ngờ đối với Bạch Tiêu Liên.
Theo sự thay đổi tâm lý của Tần Trí Thần, Yến Môi nghe được một tiếng “đinh đong” phát ra từ hệ thống.
m thanh này thường xuất hiện khi phần thưởng được gửi đến hoặc nhiệm vụ mới hoàn thành.
Yến Môi mỉm cười.
Tần Trí Thần: “Cảm ơn cô, cô thật sự muốn tốt cho cô ấy.
Là do tôi suy nghĩ không chu đáo.”
Yến Môi: “Thật ngạc nhiên thật đấy, tôi đánh anh vậy mà anh còn cảm ơn tôi?”
Tần Trí Thần lắc đầu: “Tôi vẫn phải có chút trách nhiệm này.”
Tâm tình của Yến Môi khá tốt, cô nói: “Thái độ cũng không tệ lắm.
Nếu anh thật lòng đối xử tốt với cô ấy, tôi có thể giúp anh theo đuổi cô ấy.”
Tần Trí Thần vui mừng: “Thật sao?”
Hiện tại Bạch Tiêu Liên cảm thấy có lỗi với Yến Môi nên không dám tiếp xúc với hắn.
Nhưng nếu Yến Môi chịu giúp hắn, vậy Tiêu Liên sẽ không còn lo lắng nữa.
Tần Trí Thần mừng rỡ cực kỳ.
Yến Môi bổ sung: “Có thù lao.”
Trả thù lao cũng được, những chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì chẳng là gì cả.
Ngược lại Tần Trí Thần cảm thấy Yến Môi đòi thù lao là để giữ thể diện cho hắn, là vì không để cho hắn nợ cô quá nhiều ân tình.
Tần Trí Thần cảm động: “Trước kia là do tôi không tốt nên đã nhìn lầm cô, không ngờ cô lại rộng lượng như vậy.
Sau này cô chính là bạn của tôi, có chuyện gì nhất định phải tới tìm tôi giúp đỡ.”
Sau khi Tần Trí Thần đi rồi, thông báo “đinh đong” vừa rồi của hệ thống mới vang lên.
[Kiểm tra đo lường phát hiện nhân vật phụ quan trọng Tần Trí Thần đang có chút dao động đối với nữ chính.
Nhiệm vụ chính: Loại bỏ hào quang của nữ chính, tiến độ: 1.1%]
[Điểm tích lũy khen thưởng của hệ thống +100, độ ooc tăng 5%, mong chủ nhân tiếp tục cố gắng.]
Yến Môi: “Thế nào, 0,9% tiến độ nhiệm vụ trả hết rồi, 35% ooc đã hoàn toàn thuộc về tôi đúng chứ?”
Trên người hệ thống lại xuất hiện đủ mọi ánh đèn màu sắc: [Chủ nhân thật lợi hại!]
[Có điều người vừa rồi quá ngu ngốc phải không?]
[Ngài đánh hắn mà hắn còn cám ơn ngài.]
[Ngài muốn moi tiền của hắn mà hắn còn cảm ơn ngài.]
Yến Môi vuốt tóc mái: “Có lẽ đây là sự hấp dẫn nhân cách của tôi.”
[...]
Lúc Yến Môi về nhà, Dương Kình Xương đã có mặt.
Cảm xúc đầu tiên sau khi ông ta nhìn thấy Yến Môi là ngạc nhiên.
Nếu không phải bởi vì khuôn mặt này giống vợ trước đến tám phần thì suýt nữa ông ta không nhận ra đây là con gái mình.
Ông ta ngạc nhiên một lúc khi nhìn thấy Yến Môi, sau đó mặt ông ta tối sầm lại, tức giận mắng: “Con còn biết trở về sao?”
Yến Môi bối rối: “Không…không thể trở về sao?”
Dương Kình Xương nghẹn họng, cơn giận của ông ta càng trở nên dữ dội hơn, tiếng chửi rủa khắp nơi.
“Trong nhà thiếu cơm thiếu quần áo sao? Không biết xấu hổ đến mức cầm tiền của người khác chạy ra ngoài.
Mày còn không biết xấu hổ sao? Cả nhà đều mất hết mặt mũi vì mày!”
Trong lòng Yến Môi cười lạnh, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ vô tội: “Sao cha có thể nói như vậy? Đây là tiền nhà họ Tần bồi thường cho con.
Cũng không phải con đòi mà là hắn chủ động cho con.”
Dương Kình Xương giận dữ đập mặt bàn: “Con còn dám biện hộ? Không phải con bảo Anna đi đòi sao?”
Mẹ kế Trịnh Nguyệt Sam ở một bên châm ngòi thổi gió: “Con cũng không cần phải cứng đầu với cha con.
Việc này nếu để người ngoài biết, họ sẽ chê cười nhà chúng ta thấy tiền là sáng mắt.
Con nhận sai đi, đừng làm cho cha con tức giận.”
Yến Môi lười cãi nhau với bọn họ, để nhanh chóng thoát khỏi đám người này một mình trở về phòng, cô trực tiếp dùng đến hình thức khóc lóc của nguyên thân: “Huhuhu, rõ ràng do hắn làm sai trước.
Mọi người không an ủi con còn mắng con, mọi người thật vô lý, huhu.”
Yến Môi liền lớn tiếng khóc rồi chạy đi, biện pháp đơn giản và có sức sát thương cao.
Dương Kình Xương và Trịnh Nguyệt Sam ngỡ ngàng.
Một lát sau, giọng nói tức giận của Dương Kình Xương vang lên từ phía sau: “Cô đi xem nó thế nào, mấy ngày nay không cho phép nó ra ngoài làm mất mặt người khác!”
Yến Môi nghe vậy càng cố ý dùng sức khóc lớn tiếng hơn nữa, Dương Kình Xương tức giận đập liên tục vào mặt bàn.