Trịnh Nguyệt Sam đang định nói gì đó, nhưng Dương Văn Ngạn lại liếc mắt cảnh cáo rồi lên tiếng: "Chuyện này ba cũng đã đồng ý rồi."
Trịnh Nguyệt Sam bị chặn họng nhưng vẫn không chịu bỏ qua: "Phá hỏng hôn sự giữa nhà họ Tần và nhà họ Dương còn chưa đủ, giờ còn muốn đến hại nhà chúng ta nữa sao? Sao cô ta có thể mặt dày mà ở đây chứ? Bên ngoài đã đồn đại thành chuyện gì rồi? Cậu đưa cô ta vào đây, người khác sẽ nói thế nào về chúng ta?"
Dương Văn Ngạn trả lời: "Chuyện này vốn là hiểu lầm, Tiểu Liên cũng là nạn nhân.
Bây giờ bên ngoài đồn đại ầm ĩ như vậy, chúng ta càng nên đón cô ấy vào, người ngoài thấy được mới biết tin đồn là giả, tin đồn cũng tự nhiên bị bác bỏ."
Trịnh Nguyệt Sam nghĩ thầm, tôi thấy cậu bị cô ta làm mê muội rồi, nhưng thấy Dương Văn Ngạn bảo vệ Bạch Tiêu Liên như vậy cũng không nói gì thêm.
Bà ấy biết Dương Văn Ngạn đưa Bạch Tiêu Liên về nhà là có dụng ý gì, nếu Dương Văn Ngạn thực sự bị Bạch Tiêu Liên mê hoặc và cưới cô ta, không nhận được sự hỗ trợ từ nhà vợ nữa thì càng tốt, như vậy thì sớm muộn gì gia sản cũng thuộc về Văn Thụy nhà bọn họ.
Chỉ cần trong thời gian này bà canh chừng Văn Thụy cho tốt là được.
Nghĩ đến đây, Trịnh Nguyệt Sam không còn phản đối Dương Văn Ngạn nữa.
Để xây dựng hình ảnh người bạn tốt nhất của Bạch Tiêu Liên, Yến Môi không thể không đứng ra nói giúp cô ta, thấy cuộc tranh luận này sắp kết thúc, cô vẫn phải ra mặt nói giúp một câu.
Yến Môi: "Tiêu Liên vô tội, Tiêu Liên, cô đừng nghe bên ngoài nói bậy, tôi tin cô, cô cứ ở nhà chúng tôi, ai dám nói linh tinh, tôi sẽ đánh người đó!"
Bạch Tiêu Liên rưng rưng nước mắt, cảm động gật đầu: "Tôi nghe Văn Thụy nói cô bị cấm túc, sợ cô buồn nên đến thăm cô."
Yến Môi vỗ vai cô: "Tôi biết cô cũng lo lắng cho tôi."
Trịnh Nguyệt Sam thấy vậy trợn mắt một cái, Yến Môi này thực sự bị nuôi thành một kẻ ngốc rồi.
Nhưng như vậy cũng tốt.
Dương Kình Xương từ bên ngoài về: "Ở ngoài cửa đã nghe các người ầm ĩ, cãi nhau cái gì đấy?"
Dương Văn Ngạn cười: "Dì Trịnh có lẽ có chút ý kiến về việc Tiêu Liên chuyển đến."
Dương Kình Xương liếc nhìn Trịnh Nguyệt Sam một cái, rồi nhìn gương mặt tái nhợt, mắt đỏ hoe của Bạch Tiêu Liên, ông nhíu mày, trầm giọng nói: "Tiêu Liên là khách của nhà chúng ta, cô làm chủ nhà phải tiếp đón chu đáo."
Trịnh Nguyệt Sam miễn cưỡng nói: "Biết rồi."
Dương Kình Xương lại nhìn Tiêu Liên: "Con ngoan, con cứ yên tâm ở nhà chúng ta, có gì không quen thì nói với chú."
Bạch Tiêu Liên tươi tỉnh lại đôi chút, mỉm cười gật đầu, mắt sáng long lanh đầy vẻ kính trọng: "Vâng, cảm ơn chú."
Dương Kình Xương thấy vậy, sắc mặt dịu đi nhiều, thậm chí còn mỉm cười dịu dàng với Bạch Tiêu Liên.
Yến Môi nhìn qua lại giữa Dương Kình Xương và Bạch Tiêu Liên, chớp chớp mắt để giảm bớt sự hiện diện của mình.
Lúc ăn tối, Dương Kình Xương vẫy tay bảo Bạch Tiêu Liên ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng nói chuyện với cô ta, Dương Văn Ngạn và Dương Văn Thụy cũng hưởng ứng theo, một bữa cơm đầy tiếng cười, hòa thuận vui vẻ, như thể họ mới là một gia đình.
Yến Môi không bận tâm mấy, cắm đầu ăn cơm, thỉnh thoảng cảm nhận ánh mắt của Bạch Tiêu Liên liền ngẩng đầu nở một nụ cười thật tươi với cô ta, dáng vẻ ngốc nghếch làm Bạch Tiêu Liên nghẹn lại, biểu cảm cứng đờ.
Sau bữa cơm, Dương Kình Xương cũng không rời đi mà ở phòng khách chơi cờ vây với Dương Văn Ngạn.
Yến Môi bảo Anna lên lầu lấy quà: "Tiêu Liên, lần này tôi đi Paris có mua quà về cho cô."
Dương Văn Thụy cười khẩy: "Với mắt nhìn của em, có thể chuẩn bị được cái gì chứ."
Yến Môi chỉ sợ họ không để ý: "Đương nhiên là món quà Tiêu Liên thích nhất."
Quả nhiên lời vừa nói ra, không chỉ Dương Văn Thụy, mà cả Dương Văn Ngạn cũng chăm chú nghe kỹ.
Tuy nhiên Yến Môi lại úp mở không nói ngay làm Dương Văn Thụy rất sốt ruột.
Bạch Tiêu Liên nghe nói Yến Môi đã dùng thẻ đen của Tần Trí Thần tiêu hơn hai trăm triệu khi ở Paris.
Khi biết tin này, Bạch Tiêu Liên trong lòng đã ghen tị đến nổ tung.
Tần Trí Thần nói thích cô nhưng chưa bao giờ tặng cô món quà quý giá nào, đến trường cũng chỉ mang ít đồ ăn đồ uống, thỉnh thoảng tặng hoa, toàn những thứ rẻ tiền.
Vậy mà anh ta lại để cho người mà anh ta nói có hơi thù ghét như Yến Môi tiêu hai trăm triệu! Hai trăm triệu!
Tại sao có tiền không cho người mình thích tiêu, mà lại chi tiền cho Yến Môi! Bạch Tiêu Liên ghen tị đến phát điên nhưng không thể biểu lộ ra ngoài.
Nghe Yến Môi chuẩn bị quà cho mình, Bạch Tiêu Liên có chút mong đợi, lần này Yến Môi ở Paris tiêu hai trăm triệu thì quà tặng chắc cũng không rẻ, dù không đến tiền triệu cũng phải là vài trăm ngàn, vài chục ngàn chứ, dù sao Yến Môi cũng luôn nói cô là bạn thân nhất.
Bạch Tiêu Liên vừa lo lắng vừa mong đợi, tim đập thình thịch, Paris có nhiều đồ xa xỉ, quà của Yến Môi cũng sẽ là đồ hiệu chứ?
Mọi người đều dồn ánh mắt vào Yến Môi, muốn xem cô chuẩn bị quà gì cho Bạch Tiêu Liên, họ đều nghe nói lần này Yến Môi ở Paris đã tiêu hai trăm triệu.
Lúc này, Anna từ cầu thang xuống, trên tay cầm một chiếc túi Hermès, ánh mắt mọi người đều dồn vào chiếc túi đó, thực sự là túi Hermès sao? Nếu là chiếc túi này thì Yên Môi thật quá hào phóng rồi.
Thấy Anna mang xuống một chiếc túi Hermès, tim Bạch Tiêu Liên như ngừng đập, cô từng nghe nói, loại túi này ít nhất phải hàng chục ngàn, đó là nếu không phải đặt trước, trời ơi, Yến Môi lại tặng cô một chiếc túi Hermès sao?
Nếu vậy thì xem ra Yến Môi thật tốt với cô, còn hơn những người đàn ông kia, cô chưa bao giờ nhận được món quà đắt giá như vậy, giờ cô sắp có một chiếc túi Hermès của riêng mình sao?
Ánh mắt Bạch Tiêu Liên dán chặt vào chiếc túi, mắt sáng rực.
Nhìn Yến Môi nhận lấy chiếc túi Hermès từ tay Anna, cảm xúc của Bạch Tiêu Liên đã bắt đầu dâng trào, mắt đỏ hoe vì cảm động.
Yến Môi nhận lấy túi, cầm trong tay, cười nói: "Quà tôi chuẩn bị cho cô, cô chắc chắn sẽ thích."
Bạch Tiêu Liên cảm động gật đầu: "Ừ, tôi rất thích, cảm ơn cô."
Nói rồi Bạch Tiêu Liên định đưa tay nhận lấy.
Yến Môi lại né đi: "Tôi biết là quà tôi tặng cô đều thích, nhưng cô phải xem quà trước rồi mới nói có thích hay không chứ."
Nói rồi Yến Môi đưa tay vào túi lấy ra một cuốn sách.
Một cuốn sách...
Sách…