Xuyên Sách Đại Lão Toàn Quyền Chọc Chó


Yến Môi thò tay vào túi lấy ra một cuốn sách.

Dưới ánh nhìn ngây ngốc của Bạch Tiêu Liên, chiếc túi Hermes được Yến Môi tùy tiện quăng từ trên tay xuống đất, còn trong tay thì đang cầm cuốn sách như bảo bối, giơ lên trước mặt Bạch Tiêu Liên như báu vật: “Thế nào? Tuyển tập thơ của Wilde mà cô yêu thích nhất nè!”
Vẻ mặt của Bạch Tiêu Liên cứng đờ trong giây lát: “Tuyển… tuyển tập thơ của Wilde?”
“Đây là quà cô muốn tặng tôi sao?”
Yến Môi gật đầu, rất mong đợi hỏi: “Ngạc nhiên không? Thích chứ?”
Bạch Tiêu Liên cố gắng nặn ra một nụ cười: “Ngạc nhiên thật, rất thích.


Yến Môi vui vẻ đặt cuốn sách lên tay Bạch Tiêu Liên, dáng vẻ như người hiểu rõ cô ta nhất: “Tôi biết cô sẽ thích mà.


Dương Văn Thụy ở một bên cười nhạo: “Chị đi Paris một chuyến, xong rồi tặng người ta một cuốn sách rách nát? Chị không thấy xấu hổ à?”
Đến rồi đến rồi, Yến Môi thầm nghĩ.

Yến Môi: “Cậu thì biết cái gì!”
“Tiểu Liên có thể giống như cậu sao?”
“Tiểu Liên là một cô gái tài năng nổi tiếng ở học viện nghệ thuật, cậu cho rằng cô ấy như những người mẫu trên mạng tham tiền và lên giường với cậu à? Suốt ngày chỉ biết đến tiền, có ai thật lòng với cậu không?”
Dương Văn Thụy đỏ mặt, lớn giọng nói: “Chị nói bậy bạ gì vậy! Tôi đã lên giường với mấy cô gái nổi tiếng trên mạng khi nào!”

Yến Môi không quan tâm Dương Văn Thụy, tiếp tục khoe khoang với Bạch Tiêu Liên: “Tôi đã quen biết Tiêu Liên lâu như vậy, Tiêu Liên chưa bao giờ lợi dụng tôi một đồng nào, trong trường không hề có ai nói Tiêu Liên nịnh bợ người giàu, ngược lại đều nói Tiêu Liên là một đóa hoa cao lãnh (1), nhân cách cao quý, chính là vì Tiêu Liên chưa bao giờ coi trọng tiền bạc như cậu!”
Yến Môi vừa nói vừa chú ý đến phản ứng của những người khác, cảm thấy rất thú vị.

Vẻ mặt Dương Văn Thụy tức đến đỏ bừng lên.

Bạch Tiêu Liên bị Yến Môi khen ngợi dữ dội như vậy, có hơi ngại ngùng mà cúi đầu xuống, thực ra trong lòng cảm thấy có chút đắc ý.

Dương Văn Ngạn nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn Bạch Tiêu Liên, với ham muốn chiếm hữu không thể che giấu.

Ánh mắt Dương Kình Xương cũng nhìn lên người Bạch Tiêu Liên, không biết đang nghĩ gì.

Còn Trịnh Nguyệt Sam thì nhìn Dương Văn Thụy với vẻ mặt tức đến nghiến răng nghiến lợi, có lẽ là do Yến Môi nói cậu ta dính dáng với những người nổi tiếng trên mạng.

Yến Môi cảm thấy bản thân thực sự là một nữ phụ tận tâm tận lực, những nhân vật phụ trung thành nhất trong cuốn tiểu thuyết có lẽ cũng chỉ đến thế này.

Chỉ tiếc là lúc này Bạch Tiêu Liên còn đang cảm thấy rất đắc ý, xem ra cô đã đánh giá cao cấp bậc của Bạch Tiêu Liên rồi, câu nói vừa nãy dường như là đang khen ngợi tâng bốc cô ta, nhưng trên thực tế, Yến Môi là đang kiềm hãm cô ta lại.

Khen Bạch Tiêu Liên là cô gái tài năng nên để giữ hình tượng Bạch Tiêu Liên sẽ cố gắng thể hiện tài năng của mình.

Khen cô ta không tham tiền nên để giữ hình tượng Bạch Tiêu Liên sẽ từ chối những quà tặng đắt tiền từ những người theo đuổi cô ta.

Cuối cùng Bạch Tiêu Liên cũng chỉ có thể ôm thơ văn và danh tiếng tốt, một ao cá trống rỗng, không có bất kỳ lợi ích thực tế nào.

Yến Môi muốn dùng danh tiếng tốt để Bạch Tiêu Liên tự đặt mình vào đó, không thể tự do hành động, sau này cô ta sẽ nếm mùi đau khổ.

Yến Môi khen ngợi một hồi lâu như vậy, Bạch Tiêu Liên mới phản ứng lại, kéo tay áo Yến Môi, nhỏ giọng nói: “Môi Môi, đừng nói nữa, tôi ngại lắm.


Yến Môi thầm cười trong lòng, lời của cô ta chẳng phải đã thừa nhận hết rồi sao, mặt cũng dày thật đấy.

Yến Môi muốn cười nhưng vẫn phải tiếp tục diễn, cô nén cười nói: “Có gì không nên nói chứ, chẳng lẽ tôi không phải đang nói sự thật sao?”
Lúc này, Dương Văn Ngạn lên tiếng, giọng nói rất dịu dàng: “Tiêu Liên thích thơ à?”
Bạch Tiêu Liên gật đầu, lập tức củng cố hình tượng mà Yến Môi đã xây dựng cho mình, cúi đầu chạm vào món quà mà Yến Môi tặng: “Tôi rất thích món quà này.



Dương Văn Ngạn nói: “Trong thư phòng của tôi có một quyển tuyển tập thơ của Shelley bản sưu tầm, không biết em có thích không?”
Bạch Tiêu Liên nhìn Dương Văn Ngạn, mắt sáng lên: “Thích! ”
Dương Văn Ngạn nói: “Lát nữa em cùng tôi vào thư phòng, tôi sẽ tìm cho em.


Bạch Tiêu Liên ngượng ngùng cúi đầu: “Vậy có được không! ”
Yến Môi nhìn với ý cười trong ánh mắt, xem ra Tiêu Liên rất thích hình tượng này.

Dương Văn Thuỵ không chịu thua kém: “Chị Tiêu Liên, chỗ em cũng có! ”
Trịnh Nguyệt Sam kéo tai Dương Văn Thuỵ: “Có gì mà có, qua đây nói cho mẹ xem con đã ngủ với mấy đứa con gái nổi tiếng trên mạng lúc nào! ”
Nói là để Bạch Tiêu Liên đến bầu bạn với Yến Môi, nhưng sau bữa cơm, Bạch Tiêu Liên liền bị Dương Văn Ngạn dẫn vào thư phòng, sau đó bị Dương Kình Xương gọi đi chơi cờ, mãi đến khuya mới gõ cửa phòng ngủ của Yến Môi.

Không ai mở cửa, Bạch Tiêu Liên tự đẩy cửa bước vào: “Môi Môi?”
Phòng ngủ của Yến Môi là một căn phòng rộng rãi, ngoài phòng không bật đèn, bên trong chỉ bật một chiếc đèn nhỏ ở đầu giường, qua ánh sáng yếu ớt cho thấy Yến Môi đã nằm ngủ trên giường.

Bạch Tiêu Liên rón rén đi đến, hạ giọng: “Môi Môi?”
Yến Môi ngủ rất say, hoàn toàn không có phản ứng.

Bạch Tiêu Liên nhìn xuống Yến Môi đang ngủ, liếc nhìn khuôn mặt không che đậy của cô, biểu cảm dữ tợn thoáng qua, rồi cô ta giơ tay vẫy trước mặt Yến Môi, xác nhận Yến Môi đã ngủ thật, liền bắt đầu lục lọi khắp phòng Yến Môi.

Ánh mắt của Bạch Tiêu Liên lướt qua từng góc phòng của Yến Môi, trong mắt đầy sự tham lam, đố kỵ, nơi này không có chỗ nào là không tinh tế, không có chỗ nào là không đắt đỏ, ngay cả món đồ trên bàn cũng trị giá vài vạn, trong khi cô ta từng không thể trả nổi học phí bốn nghìn.

Bạch Tiêu Liên ở trong phòng của Yến Môi một lúc rồi mới rời đi.


Cửa phòng ngủ được đóng lại, Yến Môi mở mắt, ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo, cô quay người với lấy chiếc gối để nằm chơi điện thoại, hỏi hệ thống: “Cô ta đã động vào những gì?”
Hệ thống: [Vài món đồ trang sức và vài bộ quần áo.

]
Yến Môi nhíu mày mở một trò chơi, một lát sau, giọng hơi bực bội nói thầm: “Ngày mai phải để Anna và Tina canh chừng! ”
Cô rất ghét người khác đụng vào đồ của mình.

Tâm trạng tồi tệ, Yến Môi chơi game càng hăng, cô chơi liên tục năm ván, thành tích rất đáng kinh ngạc.

Kết thúc ván thứ năm, đồng đội gửi tin nhắn.

Tùng Hạc: [Hôm nay tâm trạng cậu không tốt à?]
Yến Môi dùng tài khoản mới, khi ghép trận gặp người này hai lần, thấy anh ta chơi khá hay, Yến Môi muốn nhanh lên hạng nên đã kết bạn với anh ta, quả nhiên hai người phối hợp cùng nhau lên hạng rất nhanh.

(1) Đóa hoa cao lãnh: nghĩa là không ai có thể chạm vào vì vẻ đẹp của nó, chỉ có thể nhìn ở ngoài.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận