Xuyên Sách Đại Lão Toàn Quyền Chọc Chó


Yến Môi cất lại túi xách vào hộp: “Cậu cũng biết Tiêu Liên là một người thanh cao, bình thường cô ấy thích nhất là sách và mấy thứ cỏ cây hoa lá, để tôi chỉ cậu một chiêu…”
Yến Môi hạ giọng: “Cô ấy thích tường vi trắng, cậu tìm một chậu hoa thật đẹp trồng hoa vào rồi tặng cho cô ấy, cô ấy thích những thứ nhỏ bé như này.”
Dương Văn Thuỵ nhăn mày: “Có đơn giản quá không?”
Yến Môi trợn trừng mắt: “Cậu bị ngốc à?”
“Cậu tặng quà như vậy thì sau này mới có thể viện cớ xem tường vi trắng để được gặp Tiêu Liên, rồi lâu lâu đưa một ít phân bón hoa, sách trồng cây, bình tưới nước, chậu hoa nhỏ, đá nhỏ để trang trí… còn không hiểu sao?”
Mắt Dương Văn Thuỵ sáng lên, liên tục gật đầu: “Hiểu rồi.”
Yến Môi cũng gật đầu đồng ý.
Dương Văn Thuỵ không thể che giấu sự nôn nóng: “Vậy tôi đi chuẩn bị ngay đây.”
“Chờ đã.” Yến Môi thấy Dương Văn Thuỵ muốn chạy đi liền chỉ vào Hermes nói: “Chẳng phải mỗi tháng chúng ta chỉ có năm vạn tiền tiêu vặt thôi sao? Cậu lấy tiền đâu ra để mua chiếc túi này vậy?”
Dương Văn Thuỵ đắc ý nói thật: “Chỉ có chị mới có năm vạn tiền tiêu vặt thôi, hai năm nay tôi đã có hai mươi vạn tiền tiêu vặt rồi…”
Yến Môi híp mắt: “Biết rồi, cậu đi đi.”
Sau khi Dương Văn Thuỵ đi thì Tina mang đồ uống đến, Yến Môi đứng dậy khỏi ghế nằm, đưa túi cho Tina.
Tina thấy Yến Môi đi, hỏi: “Tiểu thư không dùng nước nữa sao?”
Yến Môi nhận lấy uống hai ngụm lớn: “Đi, chúng ta đi đòi tiền.”

Yến Môi tìm đến thư phòng của Dương Kình Xương: “Cha, cha không công bằng!”
Dương Kình Xương đang nói chuyện với quản lý cấp cao của công ty, nghe vậy nhăn mày, bàn bạc hai câu với đối phương rồi mở miệng mắng Yến Môi: “Mẹ kiếp, con muốn gì, không biết phép tắc sao?”
Yến Môi không phục: “Dựa vào đâu mà cha cho em trai hai mươi vạn tiền tiêu vặt, còn con chỉ có năm vạn!”
Dương Kình Xương nhíu mày, thầm mắng thằng ngốc Dương Văn Thuỵ tại sao lại để Yến Môi biết chuyện, chối bay chối biến: “Nói khùng nói điên, cha đều cho các con mỗi đứa năm vạn tiền tiêu vặt một tháng mà.”
Yến Môi khóc lóc: “Con biết rồi, mỗi tháng em trai đều có hai mươi vạn, hu hu hu.”
“Họ đều nói con có ít tiền tiêu vặt, nói con chưa trải sự đời, nhưng cha không công bằng, mỗi tháng cha chỉ cho con năm vạn nhưng lại cho em trai đến hai mươi vạn, sao cha có thể như vậy chứ, con muốn đi tìm chú Cao.

Hu hu hu~”
Dương Kình Xương vừa nghe vậy thì cuống lên, vì chú Cao mà Yến Môi nhắc đến là bậc trưởng lão của Yến thị, người đã đi theo ông ngoại quá cố của Yến Môi làm việc cả đời, tất nhiên sẽ đứng về phe Yến Môi.

Lúc trước Dương Văn Ngạn vào công ty cũng rất nhiều người phản đối, nếu bây giờ Dương Kình Xương còn dính vào việc bạc đãi Yến Môi mà thiên vị đứa út thì có khi sẽ gây náo loạn thêm nữa.

Tuy rằng từ trước đến nay tính tình của Yến Môi nóng nảy nhưng xưa nay ở nhà chưa từng dám làm càn nên chưa xuất hiện tình huống thế này bao giờ.
Dương Kình Xương quát lớn: “Quay lại!”
“Em trai con lớn rồi, nó ở ngoài xã giao, không thể để nó làm mất mặt nhà ta được nên mới cho nó nhiều tiền tiêu vặt hơn.

Con là con gái, cha sợ dạy hư con nên mới kiểm soát tiền tiêu vặt của con, con không biết ơn thì thôi, còn bảo cha thiên vị, điều này làm cha buồn đó!”
Dương Kình Xương cảm thấy có vẻ như con gái có hơi khác thường, nhưng cụ thể là khác ở đâu thì ông ta không biết.

Khi thấy Yến Môi không giữ hình tượng mà khóc ngay trước mặt mình thì lại nghĩ bản thân đã quá đa nghi.
Yến Môi vẫn khóc: “Nhưng con cũng lớn rồi, con cũng cần tiêu tiền nhiều, cha sợ em trai mất mặt, vậy cha không sợ con mất mặt sao, cha không biết người ngoài họ chê cười con cỡ nào sao?”
Dương Kình Xương: “Con để ý cái đám ăn chơi chỉ biết nói bậy bạ kia làm gì?”
Yến Môi dậm chân khóc: “Con mặc kệ cha, cha không thể bất công như thế được!”
Hai ngày nay cô đã học được cách ăn vạ trên mạng xã hội, nếu Dương Kình Xương không chịu thì cô càng gào khóc thêm, cứ ăn vạ như vậy không chừng sẽ lay động được ông ta.
Dương Kình Xương cảm thấy thật phiền phức: “Đừng khóc nữa! Cho con hai mươi vạn luôn đấy.


Nhưng con không được phung phí.”
Yến Môi khó nói: “Con vẫn chỉ có năm vạn, hai năm nay em trai đã được hai mươi vạn rồi, thật không công bằng, hu hu hu…”
Dương Kình Xương hết kiên nhẫn: “Con còn muốn sao nữa? Đừng có được voi đòi tiên!”
Yến Môi khóc lóc chạy ra ngoài: “Hu hu, chú Cao…”
Gân xanh trên trán Dương Kình Xương giật giật: “Quay lại! Cha cho con thêm năm trăm vạn.”
Một tiếng “ting" vang lên, thông báo của ngân hàng tiền đã được chuyển đến, tài khoản cũng đạt bảy chữ số, có thể ra ngoài chơi rồi.
Hệ thống: [Không phải ngài đang bị cấm túc sao?]
Yến Môi búng quả cầu ánh sáng của hệ thống: “Đến bao giờ cậu mới thông minh lên một chút đây?”
“Cậu nghĩ là mấy hôm nay tôi không ra khỏi nhà là vì bị cấm túc sao?”
[Không phải sao…]
Yến Môi: “Tại trong túi rỗng tuếch, không tiện ra ngoài thôi.”
Nguyên chủ là một đại tiểu thư hào môn, người thừa kế duy nhất của gia tộc nhưng trong thẻ chỉ có hai trăm đồng, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
[Vậy còn việc cấm túc…]
Yến Môi: “Ông ta kêu bảo vệ trông chừng tôi hay là kêu quản gia nhốt tôi lại? Người luôn lấy lời nói của Dương Kình Xương ra làm khuôn mẫu là nguyên chủ chứ không phải tôi.”
Yến Môi híp mắt, duỗi lưng: “Tôi muốn ra ngoài chơi.”
Yến Môi nhờ Anna yểm trợ mình rồi trực tiếp chuồn ra ngoài, vừa ra ngoài đã gặp Bạch Tiêu Liên đi học về nói đang chuyện với một thanh niên mặt mũi xấu xí, tóc nhuộm đỏ tạo kiểu con sâu.

Yến Môi cố gắng lục lại trí nhớ của nguyên chủ thì nhớ ra tên tóc đỏ này là người theo dõi kiêm hỗ trợ của Bạch Tiêu Liên tên là Võ Thần Dật.

Gia đình Võ Thần Dật tương đối phóng khoáng, hắn ta cũng là một phú nhị đại.

Hắn ta học chuyên ngành truyền thông tại Đại học A.

Khi còn là sinh viên năm nhất, hắn ta đã yêu Bạch Tiêu Liên ngay từ cái nhìn đầu tiên trong buổi họp mặt tân sinh viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh.

Ngoài miệng luôn nói hai người là bạn tốt nhưng thực chất là tay sai số một của Bạch Tiêu Liên kiêm lốp dự phòng hạng bét, luôn hết lòng vì Bạch Tiêu Liên, chỉ vào đâu đánh đó, nghe lời còn hơn cả cún.
Bạch Tiêu Liên ngạc nhiên: “Yến Môi, sao cô lại ra ngoài? Cô hết bị cấm túc rồi sao?”
Yến Môi lắc đầu: “Không, tôi không được ra ngoài chơi, cô yểm trợ tôi với nhé.”
Bạch Tiêu Liên còn định nói gì đó nhưng Yến Môi đã vội vàng phất phất tay rồi chuồn mất.
Võ Thần Dật nghe nói Bạch Tiêu Liên tới đây ở cùng Yến Môi, nhưng Yến Môi vừa đi rồi, sao hắn lại có thể bằng lòng để Bạch Tiêu Liên ở lại nhà họ Dương một mình.

Nhà họ Dương còn có hai đứa con trai trạc tuổi: "Em tới ở cùng cô ấy mà cô ấy lại bỏ lại em ư? Đúng là vô lương tâm, Tiêu Liên, để anh đưa em về."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận