Ông ta muốn coi việc này là chuyện cãi vã của đôi tình nhân, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ bỏ qua phải không?
Yến Môi nhìn về phía Cao Tuấn Dân.
Cao Tuấn Dân vỗ vai, trấn an Yến Môi.
Nữ cảnh sát không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ nói: "Vâng, chúng tôi sẽ hỏi cặn kẽ."
Phó cục nói xong thì đứng dậy: "Thế còn tên đàn ông kia đâu, tôi đi xem các anh thẩm vấn thế nào."
Ông ta muốn đến chống lưng cho Võ Thần Dật sao?
Khuôn mặt của đôi nam nữ cảnh sát thoáng chốc cứng đờ, chỉ đành dẫn người vào phòng thẩm vấn.
Yến Môi liếc nhìn Cao Tuấn Dân, chỉ cảm thấy e rằng sẽ hỏng việc.
Cao Tuấn Dân vỗ vai Yến Môi an ủi, ra hiệu không sao: "Chúng ta đi xem."
Họ bị chặn ở ngoài phòng thẩm vấn không được phép vào mà chỉ được đứng cách một ô cửa kính nhìn tình hình bên trong.
Mặt mày Võ Thần Dật vốn đang ủ rũ nhưng ngay sau khi nhìn thấy phó cục, hai mắt bỗng sáng lên, hắn ta đang định đứng dậy, cánh môi mấp máy lại bị phó cục trừng mắt nhìn, Võ Thần Dật đành ngậm miệng lại, nhìn khẩu hình có vẻ như muốn gọi chú.
Xem ra đây chính là chú của Võ Thần Dật.
Phó cục vừa ngồi xuống đã nói: "Thẩm vấn đi, tôi xem."
Mấy cậu cảnh sát trong phòng thẩm vấn cảm thấy vô cùng áp lực, nhìn phó cục rồi lại nhìn nhau, bầu không khí có chút im lặng.
Phó cục xem qua biên bản thẩm vấn một lát rồi trực tiếp ném sang một bên: "Làm lại."
Cậu cảnh sát nhìn vào sổ ghi chép: "Nhưng thưa phó cục..."
Cậu cảnh sát chưa nói hết lời, đồng nghiệp lớn tuổi hơn đã ra hiệu để anh ta làm, thế là cậu cảnh sát kia không nói nữa, miễn cưỡng ngậm miệng lại.
Phó cục: "Chuyện này thường xảy ra lắm, đôi tình nhân cãi nhau ầm ĩ rồi báo cảnh sát bừa bãi lãng phí thời gian.
Các anh còn trẻ chưa có kinh nghiệm, tôi giúp các anh thẩm vấn."
Võ Thần Dật nghe vậy hơi nheo mắt lại, hắn ta đã hiểu ý của chú.
"Anh có quan hệ gì với người bị hại?"
Từ khi có phó cục ngồi ở đây, Võ Thần Dật vênh váo hơn trước, lời khai hoàn toàn khác so với lúc trước: "Có quan hệ tình cảm với nhau.
Chúng tôi ở bên nhau mấy năm rồi, gần đây cô ấy giận dỗi tôi nên chúng tôi vừa mới cãi nhau.
Tôi không muốn cãi nhau với cô ấy trên đường vì sợ mất mặt, muốn đưa cô ấy đến nơi không có người để bình tĩnh lại thì cô ấy đột nhiên hét lên, còn nói giết người, chỉ là giận dỗi tôi mà thôi."
Cảnh sát cau mày: "Hỏi gì thì trả lời nấy.
Tôi hỏi anh lần nữa, anh có quan hệ gì với người bị hại?"
Võ Thần Dật cắn chặt lấy mối quan hệ tình cảm kia, không chịu nhả ra.
Cảnh sát: "Vừa nãy anh không nói như vậy."
Võ Thần Dật nhìn phó cục, vì đã có chỗ dựa tinh thần trong lòng nên càng dễ dàng nói dối: "Vừa nãy tôi cũng nói như vậy đấy."
Cuộc thẩm vấn trôi qua, lời khai đã hoàn toàn thay đổi, đám cảnh sát có mặt ở đó đều cau mày, bầu không khí có phần nặng nề.
Phó cục cười ha hả nói: "Không phải chỉ đơn giản như vậy thôi sao, đôi tình nhân giận dỗi nhau, giáo dục một chút là được.
Mau kết thúc vụ án này đi, thả người ta ra."
Cậu cảnh sát nói: "Lời khai của hắn ta hoàn toàn khác với lời khai của người phụ nữ kia."
Phó cục nghiêm mặt: "Cậu nghe có hiểu không? Trương Thông, cậu dạy dỗ cấp dưới như vậy đấy à?"
Trương Thông là vị cảnh sát lớn tuổi hơn.
Cảnh sát tên Trương Thông kéo cậu cảnh sát ra sau lưng mình: "Cậu ta còn trẻ không hiểu chuyện, phó cục đừng giận.
Chúng tôi sẽ làm theo quy định, không để phó cục phải lo lắng."
Phó cục bị người ta chống đối, sắc mặt rất khó coi: "Sao, cậu ta không hiểu chuyện thì thôi, đến cậu cũng không hiểu chuyện à?"
Bên trong phòng thẩm vấn, bầu không khí rất căng thẳng.
Mà bên ngoài phòng thẩm vấn, Yến Môi cau mày, nhìn về phía Cao Tuấn Dân: "Chú..."
Cao Tuấn Dân nhìn điện thoại, cười một tiếng an ủi: "Không sao, chú họ của con đến rồi."
Chú họ là ai? Yến Môi còn chưa kịp nhớ ra thân phận của người chú họ này trong ký ức của nguyên chủ thì đã nghe thấy sau lưng có người nói:
"Cục trưởng!"
"Cục trưởng!"
Yến Môi quay lại nhìn, thấy một người đàn ông trung niên cao lớn, vai thẳng, mặt chữ điền, mày rậm mắt to, giữa hai lông mày toát lên vẻ chính trực, bước vào phòng thẩm vấn.
Người này vừa xuất hiện, tất cả mọi người trong phòng thẩm vấn đều rất ngạc nhiên.
"Cục trưởng!"
"Cục trưởng, ngài đến rồi."
Yến Môi nhìn về phía Cao Tuấn Dân, Cao Tuấn Dân cười một tiếng: "Con ít gặp nên quên rồi, đây là chú họ của con."
Yến Môi kinh ngạc ồ một tiếng, không chỉ Võ Thần Dật có chú mà cô cũng có chú sao?
"Cục trưởng!"
"Chào cục trưởng!"
Trong lòng phó cục bỗng thấy rất bất an, một dự cảm không lành dâng lên, mặt ông ta cứng đờ đứng dậy theo: "Cục trưởng...!sao ngài lại đến đây?"
Cục trưởng gật đầu với những đồng chí chào hỏi, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người trong phòng, giọng điệu nghiêm nghị: "Tôi thấy trên mạng có một đoạn video ghi lại các đồng chí đang thi hành công vụ thì có người lớn tiếng đe dọa đồng chí cảnh sát, nói cái gì mà ‘các người biết chú tôi là ai không’?"
"Đoạn video này đã được đăng lên mạng, gây ảnh hưởng rất xấu."
"Tôi muốn đến đây xem thử là ai dám đe dọa đồng chí cảnh sát đang thực hiện nhiệm vụ, lại muốn xem thử người 'chú' lợi hại này là ai?"
Những lời nói này rất rõ ràng mạch lạc, không nhanh không chậm, tự mang theo cảm giác uy nghiêm, khí thế.
Cục trưởng nói xong, ánh mắt như có như không dừng lại trên người phó cục.
Phó cục chỉ thấy lời nói và ánh mắt của cục trưởng đè nặng lên vai ông ta như núi Thái Sơn, ông ta đứng không vững, mồ hôi lạnh chảy từ trên trán xuống.
Đôi mắt của mấy cậu cảnh sát trẻ đứng bên cạnh đều sáng rực cả lên như nhìn thấy thần tượng, bọn họ ưỡn thẳng lưng, trịnh trọng nghiêm túc đảm bảo: "Cục trưởng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý vụ án công bằng, tuyệt đối không để nhân dân thất vọng!"
Cục trưởng gật đầu, lại nói thêm một số lời động viên với bọn họ.
Một lúc sau, dường như cục trưởng mới nhìn thấy phó cục bên cạnh, có chút tò mò: "Lão Trương, sao ông cũng ở đây? Ông cũng đến xem người 'chú' này giống tôi sao?"
Trên đầu Phó cục đã đầy mồ hôi lạnh, run rẩy lau đi, vội vàng phủ nhận: "Không, không phải..."
"Không phải…" Phó cục nhìn nữ cảnh sát vừa nãy, nói: "Đương nhiên không phải rồi, có một vụ án mới xảy ra mấy hôm trước, tôi đến xem tiến độ vụ án thôi."
Cục trưởng gật đầu, vỗ vai phó cục hai cái chậm rãi mà nặng nề, ý vị sâu xa nói: "Vậy thì phải điều tra vụ án cho tốt, việc cẩn thận là rất quan trọng."