Xuyên Sách Đại Lão Toàn Quyền Chọc Chó


Lúc này, Võ Thần Dật không hề biết được tình hình bên ngoài, vẫn đang suy nghĩ về lời nói của Yến Môi.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại toàn bộ câu chuyện, cảm thấy rất khó hiểu, Tiêu Liên chỉ có chút hiểu lầm.

Hắn lại phải vào tù, chú có thể sẽ dựa vào điều đó mà hủy hoại đi sự nghiệp bấy lâu nay, nhiêu đó chỉ để giúp Tiêu Liên trút giận liệu có xứng đáng không?
Nếu thật sự Tiêu Liên bị oan chỉ cần dọn đồ của cô ta rồi chuyển ra ngoài không phải sẽ tốt hơn sao? Cần gì phải đến mức này?
[Phát hiện nhân vật phụ quan trọng Võ Thần Dật đối với nữ chính bị lay động: hào quang nữ chính bị tiêu hao 7%.]
[Điểm hệ thống + 100, ngài tiếp tục phát huy.]
Vì vậy, sau khi Yến Môi nhận được năm triệu từ nhà họ Võ, lại còn nhận được 1% tiến độ của nhiệm vụ từ Võ Thần Dật.
Hệ thống tròn mắt ngơ ngác, vô cùng thán phục.
“Tiêu Liên, hôm nay cùng đi ăn tối không? Có cửa hàng xiên nướng vừa được mở ở phố ăn vặt ngay sau trường, nghe mọi người nói rằng đồ ăn ở đó rất ngon.”
Bạch Tiêu Liên mỉm cười, đáp: “Không được rồi, tôi còn công việc làm thêm.”
“Sắp đến thời gian thực tập rồi mà sao cô vẫn nhận việc làm thêm thế? Cố gắng kết thúc nó nhanh hết mức có thể đi, làm gia sư vừa tốn thời gian mà còn chẳng được bao nhiêu.”

Bạch Tiêu Liên nghe xong chỉ cười một tiếng chứ không nói gì.
Tất nhiên là cô ta không thể để mọi thứ kết thúc dễ dàng như vậy rồi, bằng không sự cố gắng của cô ta sẽ trở thành công cốc.
Tiền lương đối với cô ta chỉ là phụ, quan trọng nhất là nếu không có cơ hội này cô ta có thể sẽ không bao giờ liên lạc được với Cố Cảnh Diệu nữa.
Hai tháng trước.
Khi Bạch Tiêu Liên được Yến Môi đưa về nhà chơi, nghe thấy Dương Văn Thụy đang nói chuyện điện thoại với bạn ở đầu dây bên kia.
Dương Văn Thụy vừa đi dự tiệc về và đang khoe khoang với bạn mình.
Bạch Tiêu Liên lúc đó đã nghĩ gia tộc giàu có như Yến gia có thể tổ chức yến tiệc gì đáng để Dương Văn Thụy khoe khoang chứ?
“Ai cơ?” Dương Văn Thụy cầm điện thoại di động, khoanh chân ngồi trên sô pha: “Cố Cảnh Diệu à? Để xem.”
“Nhà họ Tần ư? Nhà họ Tần không tốt, nhà họ Tần ngang bằng với nhà chúng ta, nhà họ Cố, họ Hà, họ Thẩm, họ Phó tất cả đều ngang hàng với nhau.” Người bạn ở đầu bên kia điện thoại có lẽ đang so sánh nhà họ Tần với nhà nào đó, Dương Văn Thụy chỉ đang giải thích cho anh ta về mối quan hệ giữa những gia đình giàu có này: “Tuy nhiên, mọi người trong nhà họ Thẩm và nhà họ Phó đều ở thành phố B, còn một nhà ở thành phố C.

Hai năm nay nhà họ Hà làm ăn không được tốt, nhà họ Cố thế lực vẫn tốt hơn.”
Không biết bên kia điện thoại đã nói gì chỉ nghe Dương Văn Thụy cười chế nhạo: “Cố Cảnh Diệu là một người rất kiêu ngạo, anh ta làm sao có thể để chúng ta vào mắt chứ.

Nhưng nếu gia đình chúng tôi tuyệt vời như nhà họ Cố, tôi cũng sẽ hành xử như vậy, hehe…”
Bạch Tiêu Liên chăm chú lắng nghe, dường như cái tên Cố Cảnh Diệu đã khắc sâu vào tâm trí cô ta.
Bạch Tiêu Liên đang làm gia sư cho Cố Cảnh Huy - em trai ruột của Cố Cảnh Diệu cũng là người mà anh ta quan tâm nhất.
Bạch Tiêu Liên theo thói quen đến nhà họ Cố trước mười lăm phút, nhưng cô ta cảm giác hôm nay có việc gì đó khiến mọi người trong nhà trở nên ồn ào, không biết có chuyện gì nên cô ta đứng yên tại chỗ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được việc gì đó đang diễn ra.
Thấy quản gia nhà họ Cố đi ngang qua, cô ta vội vàng túm lấy tay của quản gia: “Chú Đức, tôi là gia sư của Cảnh Huy, tôi có nên đến thẳng phòng học của cậu ấy không?”
Chú Đức lúc này mới kịp phản ứng lại, lộ ra vẻ mặt xin lỗi: “Xin lỗi cô Bạch, tôi đang định thông báo cho cô là hôm nay cô không cần đến dạy, không nghĩ cô đã đến rồi.”
Bạch Tiêu Liên nhìn thấy nhà họ Cố đang hỗn loạn liền biết đã xảy ra chuyện, cảm thấy đây hẳn là một cơ hội tốt, vì vậy cô ta ra vẻ lúng túng, sau một lúc mới nói: “Chú Đức, tôi hỏi có chút thất lễ, nhưng nếu vấn đề có liên quan đến Cảnh Huy xin hãy cho tôi biết.

Tôi là gia sư của cậu ấy, không biết tôi có thể giúp được gì không?”

Chú Đức thấy cô ta có lòng nhiệt tình, cũng nghĩ đến tính cách trước giờ của cô ta hiền lành, lại là người có trách nhiệm nên quyết định nói thật cho cô ta biết: “Cậu chủ Cảnh Huy đã bỏ đi, nên chúng tôi đang đi tìm cậu ấy.”
Bạch Tiêu Liên lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Cậu ấy… bỏ nhà đi sao?”
Chú Đức vô cùng cay đắng, nói: “Đây cũng không phải là lần đầu tiên, mọi lần khi cậu ấy bỏ nhà đi như vậy, đại thiếu gia sẽ đích thân đi đón cậu ấy thì có thể đưa cậu ấy trở về sớm.

Hiện tại thì lại không thể, đại thiếu gia đáng lẽ phải ở đây vào tối nay nhưng có một số chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, thiếu gia bị kẹt lại ở Anh và không thể quay về, nên… trời ơi…”
Nghe thấy vậy, Bạch Tiêu Liên vui mừng khó tả, cảm thấy cơ hội tốt đã đến: “Chú Đức, chú đừng lo lắng, vì tôi là gia sư của cậu ấy nên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn mà không làm gì, chú có thể cho tôi biết những lần trước cậu ấy đã bỏ đi đâu không? Hay có nơi nào mà cậu ấy đặc biệt thích, chúng ta có thể cùng nhau đi kiếm cậu ấy.”
Chú Đức nói: “Vậy chúng tôi phải làm phiền đến cô rồi.”
Một lát sau, Bạch Tiêu Liên rời khỏi nhà họ Cố, cùng mọi người đi tìm Cố Cảnh Huy.
Có một cửa hàng đồ ngọt bên cạnh khu trò chơi điện tử trên tầng ba khu trung tâm thương mại.

Yến Môi đặt ba phần kem với ba vị khác nhau để trước mặt và xếp chúng thành một hàng dọc bên phía cửa sổ, vừa ăn vừa chơi game.
Một cô gái xinh đẹp một mình ăn ba ly kem lớn thực sự làm mọi người chú ý, không chỉ riêng người qua đường mà còn đối với các khách hàng khác trong cửa hàng.
Yến Môi không để ý, ngậm một thìa kem trong miệng và tiếp tục tập trung chơi game.
Lúc này, Tùng Hạc không trực tuyến, Yến Môi một mình chơi nhân vật mới, cuộc chiến rất khó khăn, thường xuyên mắc lỗi ở đường giữa, sắp lui về thành công thì bị chiêu thức của đối phương phản công.
Yến Môi cau mày, bỗng có một giọng nói thiếu kiên nhẫn phát ra từ bên cạnh cô: “Chị không thể chơi như vậy được, nhân vật mà chị chọn không có tầm bắn xa tới vậy, đối phương còn chưa tới, chị buông lỏng cảnh giác quá sớm…”

Người phát ra giọng nói đó còn lo lắng hơn cô, Yến Môi ngước mắt lên nhìn, giọng nói này xuất phát từ một cậu thiếu niên tuấn tú, mặc trên người bộ đồ học sinh.

Cô nhìn thoáng qua, đoán rằng có lẽ cậu ta là một thiếu gia được nuôi dưỡng trong một gia đình bề thế và được hết mực nuông chiều.
Yến Môi liếc nhìn thẻ học sinh trên bộ đồng phục: Cố Cảnh Huy, học sinh trung học cơ sở năm hai, khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi.
Cô liếc cậu ta một cái, vẫn không nói lời nào, đợi nhân vật của cô hồi sinh, lại tiếp tục đi giết người.
Cố Cảnh Huy ngồi xuống bên cạnh Yến Môi, nhìn Yến Môi bị đánh thê thảm, không nhịn được nhắc nhở lần nữa:
“Vẫn còn sớm…”
“Phía sau, phía sau, phía sau.”
“Lại chết nữa rồi, sao chị ngốc như vậy…”
Yến Môi không kiên nhẫn trừng mắt nhìn cậu ta một cái, hung hăng nói: “Đừng có làm ồn.”
Cố Cảnh Huy bất đắc dĩ khịt mũi: “Bị đánh thê thảm như vậy còn không cho người ta nói.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận