Xuyên Sách Đại Lão Toàn Quyền Chọc Chó


Yến Môi đưa điện thoại cho cậu ta: “Cậu có giỏi thì chơi đi.”
Cố Cảnh Huy đắc ý nhướn mày nhận lấy điện thoại: “Chị nhìn này.”
Yến Môi chơi nhân vật mới này chưa được thành thạo, vậy mà Cố Cảnh Huy lại chơi rất giỏi.

Chỉ sau vài phút mà đã giết được khá nhiều mạng, dần dần đảo ngược tình thế.

Cuối cùng cậu ta còn giành được chiến thắng trong trận đấu.
Cố Cảnh Huy rất đắc ý: “Thế nào?”
Yến Môi nhận lấy điện thoại, nói: “Được đó.”
Cố Cảnh Huy nhận được khích lệ lại càng tự mãn: “Chị chơi thêm một ván, tôi dạy chị.”
Yến Môi mở một ván mới, vẫn chơi nhân vật mới mà hồi nãy cô chơi không quen, cậu ta ở một bên chỉ dẫn, Yến Môi nghe theo sự hướng dẫn của cậu ta.
Bất kể điều gì mà Cố Cảnh Huy chỉ Yến Môi đều thực hiện được.

Dù cậu ta có nói đông nói tây, suy nghĩ linh hoạt, thì Yến Môi vẫn có thể điều khiển nhân vật để đạt được hiệu quả mà Cố Cảnh Huy mong muốn.
Trò chơi diễn ra suôn sẻ đến mức Cố Cảnh Huy nghĩ rằng mình quả thật là thiên tài, dạy được một học sinh xuất sắc.

Tâm trạng của Cố Cảnh Huy rất tốt, cậu ta cảm thấy rất hài lòng với “học sinh” này.

Ván đấu kết thúc với chiến thắng.

Cố Cảnh Huy còn vui hơn cả Yến Môi, thậm chí còn hoan hô thành tiếng.
Những người xung quanh đều nhìn cậu ta nhưng cậu ta không quan tâm.

Cậu ta lấy điện thoại của Yến Môi nhìn thành tích chiến đấu của cô, mặt tràn đầy kiêu ngạo, "Sao nào, nghe theo tôi không sai phải không?"
Yến Môi gật đầu: “Ừm.”
Cố Cảnh Huy hăng hái nói: "Chúng ta chơi một ván nữa đi, tôi sẽ chỉ chị cách dùng nhân vật khác.

Chị mà biết dùng nhân vật này thì có thể chơi rất đỉnh đấy."
Nhưng Yến Môi lại bỏ điện thoại xuống: “Không chơi nữa.”
Sự hứng thú của Cố Cảnh Huy bị dập tắt, cậu ta không vui nói: “Sao vậy, chị phải đi rồi hả?”
Yến Môi chỉ vào cây kem trước mặt: “Còn không ăn nữa là kem sẽ chảy hết đó.”
Cố Cảnh Huy nhìn vào ba ly kem trước mặt Yến Môi, quay đầu lại nhìn: “Một mình chị sao mua nhiều vậy?”
Yến Môi: “Bởi vì tôi thích ăn cả ba vị này.”
Cố Cảnh Huy nhíu mày: “Ăn nhiều sẽ bị đau bụng.”
Bình thường cậu ta không bao giờ nghe lời người lớn, vậy mà giờ cậu ta lại cau mày và nghiêm túc khiển trách người khác.
Yến Môi không thèm để ý: “Tôi không ăn hết đâu, chỉ nếm thử một chút thôi.”
Trước mặt Cố Cảnh Huy cũng có ly kem.

Cả hai cùng thưởng thức ly kem riêng của mình.
Cố Cảnh Huy chỉ vào ốp điện thoại của Yến Môi: “Ốp điện thoại của chị đẹp đấy.”
Ốp điện thoại của Yến Môi là hình ảnh của một nhóm nhạc nước ngoài nổi tiếng, không có nhiều người ở Trung Quốc biết nhóm nhạc này và rất ít người hâm mộ.

Thật tình cờ là Cố Cảnh Huy lại là một trong số đó.
Ban đầu Cố Cảnh Huy chú ý đến Yến Môi cũng là vì nhìn thấy chiếc ốp điện thoại di động của Yến Môi ở bên ngoài cửa hàng.
Yến Môi chỉ gật đầu: “Ừ.”
Từ trước đến nay, mọi người xung quanh đều nịnh nọt cậu ta, nhưng với Yến Môi, cậu cảm thấy cô ít nói, rất ngầu, rất xinh đẹp, mặc dù cô không giỏi chơi game nhưng có khả năng tiếp nhận thông tin rất tốt.
Đúng là người có cùng gu với cậu thì phải ngầu như vậy.
Cố Cảnh Huy không sợ Yến Môi lạnh lùng, tiếp tục trò chuyện với cô ấy, “Chị đợi ai à, một mình chị ở đây làm gì thế?”

Yến Môi nói: “Đi xem phim, nhầm giờ chiếu phim nên đến sớm, đợi chút thôi.”
Cố Cảnh Huy: “Một mình chị đi xem phim, không có bạn bè à?”
“Có bạn bè thì không thể xem phim một mình sao?” Yến Môi lấy trong túi ra cả tá vé xem phim, đặt lên bàn: "Tôi thích một mình bao cả rạp, không được sao?"
Cố Cảnh Huy chế nhạo cô: “Chắc chắn chị là cẩu độc thân, chỉ có cẩu độc thân mới ra ngoài xem phim một mình.”
Tên nhóc này, Yến Môi hừ một tiếng, không thèm để ý tới cậu ta.
Cố Cảnh Huy cầm lên một tờ vé xem phim, "Có bộ phim nào đáng để chị mua vé bao cả rạp hả? Một bộ phim hoạt hình à? Có hay không?"
Yến Môi: “Hay đó, đây là bộ phim remake.”
Cố Cảnh Huy hơi tò mò: "Tôi có thể mua một vé với chị được không? Tôi cũng muốn xem."
Yến Môi chỉ vào thời gian của phim: “Từ bảy giờ đến chín giờ tối, không phải cậu phải về làm bài tập sao?”
Cố Cảnh Huy: "Không, không ai quản tôi đâu."
Yến Môi gật đầu: "Không cần cậu mua vé, tôi mời cậu xem phim, cậu mua bắp rang cho tôi được không?"
Cố Cảnh Huy gật đầu: "Được."
Cố Cảnh Huy kéo Yến Môi đến quầy, rất hào phóng nói: "Muốn ăn cứ gọi thoải mái, bổn thiếu gia mời chị."
Yến Môi: “Bắp rang socola, coca cola.”
Hai người mua đồ ăn và đồ uống rồi xếp hàng vào rạp chiếu phim.
Bên kia, Bạch Tiêu Liên đã tìm hai nơi mà Cố Cảnh Huy có thể xuất hiện nhưng đều không thấy.

Cô ta chuẩn bị đến nơi tiếp theo với sự thất vọng.
Đúng lúc này, một trận mưa lớn trút xuống, Bạch Tiêu Liên không kịp chuẩn bị chỉ có thể nhanh chóng tìm mái hiên trú mưa.
Bạch Tiêu Liên không mang ô, cau mày nhìn mưa to.

Bên cạnh có một cửa hàng tiện lợi, bên trong nhất định có bán ô, nhưng Bạch Tiêu Liên nghĩ một chút, cắn răng, cuối cùng vẫn không mua.

Bạch Tiêu Liên biết Cố Cảnh Huy rất khó gần.

Cô ta đã làm gia sư cho Cố Cảnh Huy được ba tuần, nhưng mối quan hệ của cô ta với Cố Cảnh Huy chưa bao giờ thân thiết.

Trực giác cô ta cảm thấy việc Cố Cảnh Huy bỏ nhà đi là một cơ hội, và có lẽ cơn mưa cũng là một cơ hội tốt.
Cố Cảnh Huy thực sự chạy trốn khỏi nhà để anh trai Cố Cảnh Diệu chú ý, nên cậu ta sẽ đi đến những nơi khó tìm thấy, Bạch Tiêu Liên có trực giác rằng cô ta có thể tìm thấy Cố Cảnh Huy.

Nhưng khi cô ta xuất hiện trước mặt Cố Cảnh Huy trong vẻ nhếch nhác, cả người ướt sũng, sẽ tác động đến Cố Cảnh Huy nhiều hơn so với việc tìm thấy cậu ta một cách dễ dàng.
Muốn đánh vào trái tim người khác thì dùng "khổ nhục kế" nhất định là phương án tốt nhất.
Nghĩ đến đây, Bạch Tiêu Liên nghiến răng chạy vào màn mưa mà không mua ô.
Bộ phim đã bắt đầu, Yến Môi và Cố Cảnh Huy bước vào phòng chiếu phim, thoải mái ngồi trên ghế mềm trong sự mát lạnh của điều hòa, xem phim, uống coca và ăn bỏng ngô.

Cả hai đều không biết bên ngoài đang mưa.
Chất lượng của bộ phim remake khá tốt, đây là bộ phim hoạt hình phù hợp với mọi lứa tuổi.

Hai người đều chăm chú theo dõi bộ phim, mặc dù không nói chuyện nhưng không khí vô cùng thoải mái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận