Nói rồi, Bạch Tiêu Liên ra vẻ giả vờ tức giận.
Rõ ràng là bản thân cô ta muốn đi, vậy mà lại nói là vì Yến Môi, cùng lắm cô cũng chỉ là một công cụ mà thôi.
Yến Môi giả bộ không thể nào từ chối được: “Được rồi, được rồi, chúng ta đi.
”
Cô muốn xem thử rốt cuộc trong hồ lô của Bạch Tiêu Liên chứa loại thuốc gì.
Bạch Tiêu Liên vui vẻ nói: “Đúng vậy, chúng ta cùng đi thư giãn một chút chứ.
”
Yến Môi đồng ý rồi thì Bạch Tiêu Liên mới vui vẻ chạy đi.
Yến Môi nhìn bóng lưng Bạch Tiêu Liên đi xa, lập tức hỏi hệ thống: “Sao cô ta lại muốn đi xem hòa nhạc?”
Đoạn này không có trong nguyên tác, đây cũng được coi là một biến số do hiệu ứng cánh bướm gây ra.
Thật ra hệ thống không nên trả lời những vấn đề như này nhưng hiện tại hệ thống đã hoàn toàn từ bỏ việc chống cự, nếu nó không thể chơi lại thì chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp với đại lão mà thôi.
Hệ thống nói thật: [Bởi vì hôm nay, lúc Bạch Tiêu Liên đang làm việc ở nhà họ Cố đã nghe thấy chuyện Cố Cảnh Diệu muốn đi xem hòa nhạc.
]
Yến Môi biết Bạch Tiêu Liên công lược Cố Cảnh Huy thất bại nên nóng lòng muốn tìm lối thoát mới, cô ta không đợi được nữa nên đành tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ.
Yến Môi mỉm cười nói: “Vậy chẳng phải tôi lại bị ép trở thành khán giả ngồi xem trực tiếp sao?”
Hệ thống: [Đúng vậy.
]
Được thôi, Yến Môi nhún vai, nam chính và nữ chính của cuốn sách này gặp nhau lần đầu tiên quả thật rất đáng xem.
Một lúc sau, hệ thống thấy Yến Môi chưa nhắc đến vé xem hòa nhạc, tưởng Yến Môi quên mất nên mới nhắc nhở cô: [Ký chủ, ngài vẫn chưa có vé xem hòa nhạc.
]
Bạch Tiêu Liên rủ Yến Môi đi cùng, chẳng lẽ là muốn cô mua vé cho cả hai người sao?
Yến Môi: “Tôi hứa sẽ cùng cô ta đi xem hòa nhạc chứ đâu có đồng ý mua vé cho cô ta đâu?”
“Đừng hòng mơ tưởng đến việc lấy của tôi một xu!”
Bây giờ cô đang rất nghèo đó.
Cho dù không nghèo thì cô cũng không tiêu tiền cho cô ta đâu.
Yến Môi không quan tâm: “Nếu cuối cùng không mua được vé thì không cần đi nữa, dù sao tôi cũng không muốn đi cho lắm.
”
Yến Môi thực sự không thèm quan tâm đến chuyện này nữa.
Qua hai ngày sau, Bạch Tiêu Liên lo Yến Môi không làm được việc nên lại chạy tới hỏi, Yến Môi tỏ vẻ tiếc nuối: “Tiêu Liên à, tôi không giành được vé buổi hòa nhạc rồi.
”
Sắc mặt Bạch Tiêu Liên cứng đờ: “Không giành được?”
Yến Môi ra vẻ ảo não vô cùng: “Là do lúc đầu tôi quên mất chuyện mua vé, sau đó mới chợt nhớ ra, cho người đi xem thử nhưng đã hết sạch vé rồi.
”
Bạch Tiêu Liên nhất định phải tham dự buổi hòa nhạc này, nghe Yến Môi nói như vậy, trong lòng cô ta thầm mắng Yến Môi được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều: “Không còn cách nào khác sao? Tôi thực sự rất muốn đi.
”
Trong lòng Bạch Tiêu Liên đã sốt ruột lắm rồi nhưng Yến Môi lại chán nản lắc đầu: “Không còn cách nào cả.
”
Tất nhiên là có cách, buổi hòa nhạc kiểu này thường mở bán thêm vé VIP, chỉ cần là người có quan hệ đều có thể lấy được nhưng Yến Môi không muốn giúp cô ta nên sẽ không nói cho cô ta biết.
Bạch Tiêu Liên cắn môi, có chút thất vọng: “Tôi biết rồi.
”
Sau khi Bạch Tiêu Liên rời đi, hệ thống hỏi Yến Môi: [Thật sự không đi sao?]
“Cô ta sẽ tự tìm người, nghĩ cách.
” Yến Môi ra lệnh cho hệ thống mở phát sóng trực tiếp của Bạch Tiêu Liên, thử hỏi hệ thống: “Cậu cảm thấy cô ta sẽ cầu xin ai đây?”
[Chắc là Dương Văn Ngạn.
]
Yến Môi ăn một quả nho: “Lấy đồ của Dương Văn Ngạn không có dễ đâu.
Cô ta không bỏ ra chút gì khiến Dương Văn Ngạn vui vẻ thì đương nhiên Dương Văn Ngạn sẽ không giúp.
”
Hệ thống: [Dương Văn Thụy thì sao?]
Yến Môi: “Dương Văn Thụy lại càng không thể, gần đây Trịnh Nguyệt Sam phòng cô ta như phòng trộm ấy.
”
Hệ thống khóc không ra nước mắt: [Dương Kình Xương ư?]
Yến Môi lắc đầu: “Cô ta muốn giữ ấn tượng tốt với Dương Kình Xương nên sẽ không mở lời với ông ta.
”
[Vậy là ai? Võ Thần Dật đã đi vào rồi? Tần Trí Thần?]
Yến Môi trừng mắt nhìn hệ thống: “Cô ta sống ở nhà họ Yến mà dám liên lạc với Tần Trí Thần thì cô ta điên rồi.
”
Hệ thống rớt nước mắt: [Thế rốt cuộc là ai đây?]
Yến Môi: “Dương Văn Ngạn đó.
”
Hệ thống: [Vậy là tôi đoán đúng rồi]
Yến Môi: “Tôi nói cậu đoán sai khi nào?”
Hệ thống: [╥﹏╥]
Yến Môi: “Nếu không tôi bảo cậu mở phát sóng trực tiếp làm gì?”
Trên màn hình phát sóng trực tiếp, Bạch Tiêu Liên quay lại phòng khách để lấy cuốn sách, sau đó gõ cửa phòng làm việc của Dương Văn Ngạn.
Cửa phòng làm việc được mở ra từ bên trong, Dương Văn Ngạn vừa mới tắm rửa xong, người còn ướt đẫm, anh ta nhìn thấy Bạch Tiêu Liên thì nhướng mày, dịu dàng nói: “Tiêu Liên.
”
Mặt Bạch Tiêu Liên có chút đỏ lên: “A, xin lỗi vì đã quấy rầy anh Văn Ngạn, em không biết anh đang tắm! ”
Dương Văn Ngạn đẩy cửa ra: “Không sao, em vào đi.
”
Bạch Tiêu Liên đi vào, đặt cuốn sách trong tay lên bàn: “Em đến trả sách cho anh.
Em đọc xong rồi, cảm ơn anh.
”
Dương Văn Ngạn ngồi bên cạnh Bạch Tiêu Liên: “Không cần khách sáo như vậy.
”
Bạch Tiêu Liên: “Em vẫn muốn tới cảm ơn anh Văn Ngạn.
”
Dương Văn Ngạn: “Chỗ tôi vẫn còn nhiều cuốn khác, em muốn xem thì tự chọn đi.
”
Bạch Tiêu Liên đi đến giá sách thử tìm kiếm, Dương Văn Ngạn đi theo sau Bạch Tiêu Liên, ánh mắt nóng bỏng lại đầy tính chiếm hữu dán chặt vào người cô ta.
Bàn tay Bạch Tiêu Liên có chút run rẩy, sau đó lướt qua từng cuốn sách, dừng lại ở một cuốn sách âm nhạc: “Anh Văn Ngạn cũng đọc sách này à?”
Dương Văn Ngạn gật đầu: “Tôi từng chơi nhạc một khoảng thời gian khi đi du học.
”
Bạch Tiêu Liên tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Nhà anh có năng khiếu về âm nhạc ghê.
”
“Hai ngày trước Môi Môi còn nói muốn mời em đi nghe hòa nhạc cùng cô ấy, sẵn tiện cho em mở mang một chút, đáng tiếc là không giành được vé.
” Bạch Tiêu Liên tỏ vẻ tiếc nuối, ngại ngùng hạ giọng: “Em chưa từng nghe hòa nhạc bao giờ.
”
Trong mắt Dương Văn Ngạn lóe lên một tia sáng: “Em muốn đi? Tôi có thể mua vé giúp em.
”
Bạch Tiêu Liên: “Có làm phiền anh lắm không?”
Dương Văn Ngạn mỉm cười nói: “Sao lại phiền? Yến Môi là em gái của tôi, vốn dĩ là nó muốn đi mà.
”
Bạch Tiêu Liên: “Cảm ơn anh Văn Ngạn.
”
Dương Văn Ngạn mỉm cười, trong mắt tràn đầy sự chiếm hữu điên cuồng, yết hầu của anh ta giật giật, đi đến trước giá sách vẫy tay với Bạch Tiêu Liên: “Tới đây, có cuốn sách này cho em.
”
Dường như Bạch Tiêu Liên không phát hiện được nguy hiểm, cô ta khẽ chớp đôi mắt ngây thơ vô tội, lại gần đó: “Sách gì cơ?”