Dương Văn Ngạn không tự mình đi lấy mà chỉ vào chỗ trên cao: “Ở đó, em tự lấy đi.”
Bạch Tiêu Liên kiễng chân lên để với lấy nhưng không với tới.
Giọng nói của Dương Văn Ngạn gần như sát bên tai Bạch Tiêu Liên, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Tôi giúp em.”
Anh ta đứng quá gần, hơi thở phả vào người Bạch Tiêu Liên, cô ta không kịp đề phòng bị anh ta ép lên giá sách.
Dương Văn Ngạn dồn toàn bộ sức nặng đè lên người cô ta, phía trước là giá sách, phía sau là cơ thể nóng rực của anh ta.
Hơi thở của Bạch Tiểu Liên trở nên gấp gáp nhưng cô ta không dám lên tiếng.
Dương Văn Ngạn ép sát thêm một chút, mà trên màn hình phát sóng trực tiếp chợt xuất hiện hiệu ứng làm mờ.
Yến Môi: “...”
Hệ thống thì thầm: [Không phải tôi, là bên kiểm duyệt không cho phát.]
Nhưng hiệu ứng làm mờ chỉ kéo dài khoảng hai, ba phút là dừng lại.
Yến Môi nghĩ thầm chừng đó thời gian còn không đủ để cởi đồ, sao bên kiểm duyệt phải che lại?
Sau khi hiệu ứng làm mờ biến mất, Dương Văn Ngạn lấy sách đưa cho Bạch Tiêu Liên, kề sát bên cô ta: “Tôi rất vui, sau này có việc gì em cứ đến tìm tôi.”
Hai chân Bạch Tiêu Liên yếu ớt dựa vào giá sách, có chút lúng túng gật đầu.
Yến Môi cau mày, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên khi Bạch Tiêu Liên đối mặt với những người khác nhau thì sẽ có thái độ khác nhau, lúc đối diện với Dương Văn Ngạn tinh ranh, có tính chiếm hữu mạnh mẽ, cô ta không cần phải giả vờ ngây thơ tốt bụng, cô ta không ngại thể hiện suy nghĩ của mình trước mặt Dương Văn Ngạn, phơi bày sự giả tạo và ham hư vinh của mình, mà Dương Văn Ngạn lại dung túng cho tất cả những điều đó.
Cô ta đáp ứng nhu cầu biến thái của Dương Văn Ngạn để có được thứ mình muốn.
Quả nhiên hai ngày sau, Dương Văn Ngạn gửi cho Yến Môi vé xem buổi hòa nhạc, nói là bạn anh ta tặng, còn dặn Yến Môi đưa Bạch Tiêu Liên đi xem cùng.
Yến Môi cầm lấy tấm vé, thầm nghĩ Bạch Tiêu Liên thật sự vì Cố Cảnh Diệu mà hao tâm tổn sức, cũng không biết Cố Cảnh Diệu này có xứng đáng với cái giá cô ta bỏ ra hay không.
Yến Môi lại nghĩ đến Hà Kiều Kiều, không biết khi nào cô ta sẽ về nước đây.
-----
“Oa” Bạch Tiêu Liên thấp giọng nói: “Môi Môi, đây là ghế VIP sao?”
Yến Môi gật đầu: “Chắc vậy.”
Bọn họ đến không quá sớm cũng không quá muộn, một nửa chỗ ngồi trong phòng hòa nhạc đã được lấp kín.
Vị trí của bọn họ là hàng ghế đầu ở khu VIP tầng hai, lúc này hai bên trái, phải vẫn chưa có ai đến.
Yến Môi thấy Bạch Tiêu Liên đứng ở đó nhìn xung quanh một lượt, chắc hẳn cô ta đang tìm Cố Cảnh Diệu.
Yến Môi nói: “Tiêu Liên, cô ngồi xuống trước đi, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Bạch Tiêu Liên gật đầu: “Ừ.”
Khi Yến Môi bước ra khỏi cửa phòng hòa nhạc, ánh mắt vô tình liếc nhìn tên của dàn nhạc được in đậm trên bảng quảng cáo ở cửa: Đoàn nhạc Giao hưởng Hoàng Gia.
Yến Môi dừng lại, dường như đang suy nghĩ đến điều gì đó, cô lấy điện thoại di động ra tìm kiếm tên Hà Kiều Kiều trên mạng.
Là một nghệ sĩ piano tài năng nổi tiếng quốc tế, thông tin về Hà Kiều Kiều trên mạng rất đầy đủ.
Yến Môi lướt xuống dưới, tầm mắt dừng lại ở một dòng chữ, cô ta từng là nghệ sĩ piano trong đoàn nhạc Giao hưởng Hoàng Gia...
Điều này cũng giải thích tại sao chủ tịch Cố bận trăm công nghìn việc lại một mình đến đây nghe hòa nhạc, chậc...
Ngoại hình và khí chất của Bạch Tiêu Liên là phiên bản cấp thấp của Hà Kiều Kiều, từ đó có thể suy ra cuốn sách này có tình tiết nhân vật thế thân, trong lòng Cố Cảnh Diệu chỉ nhớ đến Hà Kiều Kiều nên nghe nói đoàn nhạc Hà Kiều Kiều từng tham gia sẽ đến thành phố A biểu diễn, anh ta mới đặc biệt tới đây xem.
Nào ngờ anh ta lại tình cờ gặp được Bạch Tiêu Liên có ngoại hình và khí chất tương đối giống với Hà Kiều Kiều, cuộc gặp gỡ tình cờ này đủ để khiến Cố Cảnh Diệu có ấn tượng sâu sắc với Bạch Tiêu Liên.
Nếu có thêm hào quang nữ chính, nói không chừng Bạch Tiêu Liên cũng có khả năng khiến Cố Cảnh Diệu nhớ mãi không quên.
Có điều, nếu mối quan hệ giữa Cố Cảnh Diệu và Bạch Tiêu Liên thật sự có chút tiến triển ở đây, việc này sẽ gây ra sự khó chịu không thể tránh khỏi đối với Hà Kiểu Kiểu.
Lúc Yến Môi trở lại hàng ghế VIP từ nhà vệ sinh, từ xa cô đã nhìn thấy Bạch Tiêu Liên đang nói chuyện với một người đàn ông.
Yến Môi không nhìn rõ người đó là ai nhưng có vẻ ngoại hình của người đàn ông đó khá xuất sắc, bởi vì những cô gái quanh đó đều đang nhìn lén anh ta.
Cô tiến thêm hai bước nữa, tầm nhìn càng lúc càng gần hơn, người đàn ông đó có gương mặt gần giống với cậu nhóc nghịch ngợm Cố Cảnh Huy, bấy giờ Yến Môi mới nhận ra anh ta chính là nam chính của cuốn sách – Cố Cảnh Diệu.
Mọi việc cứ thế diễn ra khiến người ta phải cảm thán không thôi, sức mạnh hào quang nữ chính là đây chứ đâu, trong tình huống không ai can thiệp đến, dường như ước mơ của Bạch Tiêu Liên đã dần biến thành sự thật rồi.
Mục đích Bạch Tiêu Liên đến nghe buổi hòa nhạc là để tiếp cận Cố Cảnh Diệu, tình cờ làm sao khi hai tấm vé mà Dương Văn Ngạn lấy được lại là ghế ngồi ngay bên cạnh Cố Cảnh Diệu.
Hơn nữa trước khi vào, Yến Môi đã đưa một vé cho Bạch Tiêu Liên, tấm vé đó lại là tấm vé gần Cố Cảnh Diệu nhất.
Thế là Bạch Tiêu Liên nghiễm nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh Cố Cảnh Diệu.
Yến Môi đi đến chỗ ngồi của mình.
Bạch Tiêu Liên đang bận trò chuyện với người đàn ông kia, không chú ý đến Yến Môi nữa.
Cô cũng không thèm quan tâm đến bọn họ, còn mười phút nữa mới bắt đầu, cô cúi đầu ngồi chơi điện thoại một mình.
Chơi được một lúc, Yến Môi mở camera tự selfie, tách tách, chụp một loạt mười mấy tấm từ nhiều góc độ khác nhau.
Yến Môi chơi một mình được một lúc, cuối cùng Bạch Tiêu Liên cũng có thời gian rảnh rỗi dành một chút sức lực để nói chuyện với cô, cô ta mỉm cười hỏi: “Cô đang làm gì thế, Môi Môi?”
Yến Môi: “Selfie.”
Yến Môi điều chỉnh tư thế, ra hiệu cho Bạch Tiêu Liên chụp ảnh chung.
Thật ra Bạch Tiêu Liên cũng không mấy vui vẻ, với dáng vẻ hiện tại của Yến Môi, cô ta sợ vẻ đẹp của cô áp đảo mình nên đã từ chối hai lần.
Thế nhưng Yến Môi cứ khăng khăng đòi chụp ảnh chung, Bạch Tiêu Liên đành ra vẻ bất lực, lùi ra phía sau một chút, nhắm chừng để trông gương mặt của mình nhỏ hơn.
Sau khi chụp xong, Yến Môi nhìn mấy bức ảnh, cảm thấy cũng không quá tệ bèn đăng tải lên trang cá nhân cùng với poster quảng cáo trước cửa, thêm một dòng chia sẻ: "Đoàn nhạc Giao hưởng Hoàng gia biểu diễn tại thành phố A, làm sao có thể bỏ lỡ được?" [Ảnh] [Ảnh] [Ảnh].
Một bức ảnh selfie, một bức ảnh chụp chung với Bạch Tiêu Liên và một bức ảnh chụp tấm poster.
Sau khi đăng lên trang cá nhân, Yến Môi tắt điện thoại.
Bạch Tiêu Liên vẫn đang trò chuyện với Cố Cảnh Diệu bên cạnh, cô ta cười lên trông rất dịu dàng và nữ tính, mà chủ tịch Cố bị người ta đồn nhau là ít cười ít nói lại rất kiên nhẫn khi nói chuyện với Bạch Tiêu Liên, giọng điệu dịu dàng giảng giải cho cô ta nghe về nguồn gốc của tiết mục sắp được biểu diễn.
Hai người bên cạnh tạo nên một bầu không khí riêng biệt, Yến Môi ngáp dài gãi tai, tự hỏi tại sao màn trình diễn còn chưa bắt đầu nữa.