Xuyên Sách Đại Lão Toàn Quyền Chọc Chó


Trong sự mong đợi của Yến Môi, cuối cùng buổi biểu diễn cũng bắt đầu, nhạc trưởng lên sân khấu cúi chào, tiếng vỗ tay bên dưới vang lên.
Yến Môi cũng vỗ tay thật mạnh, đến đây nào, đến đây nào, hãy để âm nhạc du dương gột rửa đôi tai đáng thương của cô vừa bị hai người bên cạnh hành hạ xong.
Giờ nghỉ giải lao, Bạch Tiêu Liên đi vệ sinh, Cố Cảnh Diệu và Yến Môi ngồi cách nhau một ghế trống.
[Ding dong]
[Phát hiện nhân vật phụ quan trọng Cố Cảnh Diệu dao động, nhiệm vụ chính: tiến độ loại bỏ hào quang nữ chính 7,1%]
[Điểm hệ thống +10, xin ký chủ tiếp tục cố gắng]
Yến Môi sửng sốt, phần thưởng bất ngờ này là sao đây, cô đã làm gì?
Bạch Tiêu Liên đi vệ sinh, cũng tạm thời mang theo ảnh hưởng của hào quang nữ chính đi, bấy giờ Cố Cảnh Diệu mới chú ý đến Yến Môi.
Cố Cảnh Diệu liếc mắt nhìn Yến Môi, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó cau mày, cô vẫn luôn ngồi ở đây sao? Tại sao anh ta lại không biết nhỉ, giống như mình đã hoàn toàn xem nhẹ cô vậy, nhưng với dung mạo và khí chất xuất chúng như này, đây vốn là điều gần như không thể xảy ra với anh ta.
Cố Cảnh Diệu cau mày, vẫn không hiểu tại sao mình lại như thế.


Vì vậy anh ta mở lời bắt chuyện với Yến Môi: "Cô là bạn của cô Bạch sao?"
Yến Môi liếc anh ta một cái, gật đầu: "Sao vậy?"
Nói thật, với ngoại hình, năng lực, gia thế và địa vị của Cố Cảnh Diệu, tất cả phụ nữ bên cạnh anh ta đều muốn được anh ta chú ý tới, họ luôn muốn thu hút ánh nhìn của anh ta, được anh ta để ý, chẳng hạn như cô Bạch vừa rồi.

Nhưng người trước mắt này...
Cố Cảnh Diệu càng nhíu chặt mày, anh ta đã gặp vô số người, đã từng thấy vô số thủ đoạn mưu mô? Cái gì mà lạt mềm buộc chặt, cái gì mà thực sự không quan tâm, anh ta vẫn phân biệt được.

Người trước mắt này hoàn toàn không để anh ta vào mắt, đôi mắt đen láy của cô như một hồ nước tĩnh lặng mát mẻ, phản chiếu mọi thứ trong tầm mắt nhưng thực ra lại không để gì vào mắt.
Người này quá đỗi đặc biệt, còn xuất sắc hơn cô Bạch kia rất nhiều, ngay cả khi có lý do nào khác khiến anh ta dành nhiều sự chú ý hơn cho cô Bạch thì cũng không đến mức hoàn toàn bỏ qua cô.
Cố Cảnh Diệu cố gắng nhớ lại tại sao vừa rồi lại bỏ qua Yến Môi bên cạnh, lúc này anh ta mới chợt nhớ lại khoảnh khắc đó, xung quanh anh ta ngoại trừ cô Bạch ra thì tất cả đều là một màn sương mù mờ ảo.
Chính sự hồi tưởng này đã kích hoạt radar phát hiện nhiệm vụ rồi mới có tiến độ vừa rồi.

Nếu Yến Môi để ý hơn một chút, cô sẽ phát hiện ra rằng thông báo vừa rồi là 'phát hiện nhân vật phụ quan trọng Cố Cảnh Diệu dao động' chứ không phải 'phát hiện nhân vật phụ quan trọng dao động với Bạch Tiêu Liên' như trước đây.
Cố Cảnh Diệu lắc đầu: "Không có gì."
"Chỉ là vừa rồi cô Bạch nói cô ấy đặc biệt đi cùng cô đến nghe buổi hòa nhạc này, vậy cô cũng là người hâm mộ của dàn nhạc này sao?"
Yến Môi: "Chỉ là có một người bạn từng ở trong dàn nhạc này nên tôi có chút quan tâm."
Trong mắt Cố Cảnh Diệu lóe lên một tia sáng, anh ta nghĩ đến điều gì đó, thử thăm dò: "Vậy bạn của cô chắc hẳn rất lợi hại."
Yến Môi có chút đắc ý nói: "Một nghệ sĩ piano trẻ tuổi tài năng, tất nhiên là rất lợi hại."
Mấy chữ "nghệ sĩ piano trẻ tuổi tài năng" như một nhát búa tạ giáng vào tim Cố Cảnh Diệu, trước mắt anh ta hiện lên khuôn mặt khiến anh ta ngày đêm mong nhớ, đồng tử không khỏi co rút lại, ánh mắt chăm chú nhìn Yến Môi.
Yến Môi quay lại nhìn anh ta, vẻ mặt nghi hoặc: "?"
Cố Cảnh Diệu rũ mắt xuống che giấu sự thất thố của mình, nói: "Thật là lợi hại..."

"Người bạn đó của cô..." Cố Cảnh Diệu vừa định hỏi thì Bạch Tiêu Liên đã quay lại, thấy hai người đang nói chuyện, sắc mặt Bạch Tiêu Liên trở nên căng thẳng nhưng vẫn không để lộ biểu cảm gì ngồi giữa hai người, ngăn cách tầm mắt của cả hai, nở nụ cười tươi như hoa: "Hai người đang nói gì vậy?"
Yến Môi tùy tiện nói: "Nói về cô."
"Tôi có gì hay mà nói chứ." Bạch Tiêu Liên ngượng ngùng nhìn Cố Cảnh Diệu.
Cố Cảnh Diệu thuận theo tiếp lời: "Nói về việc cô Bạch đi lâu như vậy không quay lại, chẳng lẽ là lạc đường, có cần người đi đón hay không?"
Bạch Tiêu Liên đỏ mặt: "Anh Cố đừng trêu tôi..."
Hai người lại bắt đầu nói chuyện, Yến Môi cúi đầu chơi điện thoại, liếc mắt nhìn một bài đăng mới trên vòng bạn bè, chỉ có Lý Sở Sương bình luận một câu ‘Cô xong đời rồi, vậy mà cô không gọi tôi! Cô cứ đợi đấy!’, ngoài ra không có một lượt thích nào.
Yến Môi lắc đầu, rốt cuộc thì nguyên chủ có mối quan hệ tệ đến mức nào cơ chứ, rõ ràng trong danh sách bạn bè cũng có không ít người.
Tuy Cố Cảnh Diệu đang nói chuyện với Bạch Tiêu Liên nhưng mắt không ngừng nhìn về phía Yến Môi, anh ta nhớ đến cuộc trò chuyện trước đó, luôn muốn tìm cơ hội hỏi thêm về người bạn của Yến Môi.
Cố Cảnh Diệu có linh cảm, người bạn của Yến Môi chắc chắn là Kiều Kiều.
Đã bao lâu rồi anh ta không nghe thấy tên Kiều Kiều, đó là cái tên anh ta chôn sâu trong lòng, luôn nhớ nhung nhưng lại không muốn người bên cạnh nhắc đến.

Nhưng bây giờ lại xuất hiện một người, dường như cô mang theo tin tức liên quan đến Kiều Kiều, anh ta rất nôn nóng muốn biết.
Tâm trí Cố Cảnh Diệu không ở đây nên cuộc trò chuyện với Bạch Tiêu Liên có vẻ hơi qua loa.

Bạch Tiêu Liên nhận ra điểm này, trong lòng có chút lo lắng, tại sao anh ta...!tại sao anh ta đột nhiên lại lạnh nhạt với cô ta?

Chẳng lẽ...!chẳng lẽ là vì Yến Môi? Chỉ vì khuôn mặt đó của Yến Môi?
Trong lòng Bạch Tiêu Liên lại âm thầm căm hận Yến Môi.
Một lúc sau, buổi biểu diễn lại bắt đầu, tiếng thì thầm nhỏ nhẹ trên khán đài đều kết thúc.
Trong nửa phần sau của buổi hòa nhạc, Bạch Tiêu Liên gần như không nghe thấy gì nữa, trong lòng cô ta nóng như lửa đốt, ngón tay khó chịu cào ống tay áo, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa Cố Cảnh Diệu và Yến Môi như thể chỉ cần bắt được bằng chứng Cố Cảnh Diệu lén nhìn Yến Môi hoặc Yến Môi lén nhìn Cố Cảnh Diệu thì cô ta sẽ nổi điên giết chết hai người này.
Nhưng mà, may mắn là không có.
Yến Môi nhìn thẳng về phía trước trong suốt buổi biểu diễn, có đôi khi còn nhắm mắt lại, không nhìn ai khác.
Còn Cố Cảnh Diệu ở phía bên kia, ánh mắt cũng luôn hướng về phía người biểu diễn, không hề dịch chuyển, không biết là đắm chìm vào đó hay đang ngẩn người.
Bạch Tiêu Liên lén nhìn trộm suốt cả buổi biểu diễn, bên tai có vang lên âm thanh gì cô ta cũng không biết, mãi đến cuối vẫn không phát hiện ra giữa hai người có gì, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tự an ủi.

Mặc dù không biết tại sao Cố Cảnh Diệu lại đột nhiên lạnh nhạt với mình nhưng anh ta không để mắt đến Yến Môi là được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận