Xuyên Sách Đại Lão Toàn Quyền Chọc Chó


Buổi biểu diễn kết thúc, tiếng vỗ tay kéo dài rất lâu, sau khi dàn nhạc rời khỏi sân khấu, khán giả mới dần dần lui ra.

Cố Cảnh Diệu lịch sự nghiêng người sang một bên, chờ các quý cô đi ra trước.

Bạch Tiêu Liên hơi ngượng ngùng, còn Yến Môi không chút khách sáo đi trước, sau đó Bạch Tiêu Liên mới đi theo, Cố Cảnh Diệu đi theo sau Bạch Tiêu Liên.

Từ tầng hai đến lối ra có một đoạn cầu thang, bởi vì đây là lần đầu tiên Bạch Tiêu Liên nghe hòa nhạc hoặc là để đến gặp mặt Cố Cảnh Diệu, cô ta mặc chiếc váy dài rất lộng lẫy, bên dưới mang giày cao gót.

Bạch Tiêu Liên nhấc váy cẩn thận bước xuống cầu thang, cô ta vốn đã không hài lòng với tiến triển tối nay, thế nên khi cô ta liếc mắt trông thấy Cố Cảnh Diệu đi ngay theo sau, trong mắt cô ta lóe lên một chút tia sáng, bàn chân giẫm xuống mép bậc thang rồi giả vờ kêu lên một tiếng, ngã ngửa ra sau.

Cố Cảnh Diệu ở phía sau vội vàng đỡ lấy Bạch Tiêu Liên, bàn tay to đỡ lấy vòng eo thon thả của Bạch Tiêu Liên: "Cô Bạch, cô không sao chứ?"
Cả phần thân trên của Bạch Tiêu Liên đều áp vào người Cố Cảnh Diệu, trên mặt cô ta không có vẻ tái nhợt vì sợ hãi mà ngược lại còn hơi ửng hồng vì ngượng ngùng: "Không sao.

"
Cố Cảnh Diệu dặn dò: "Cầu thang dốc, cẩn thận nhé.

"
Bạch Tiêu Liên ngại ngùng gật đầu.

Lúc này, ánh mắt của Cố Cảnh Diệu chạm vào đôi mắt lạnh lùng của Yến Môi, nhớ rằng đây có thể là bạn của Kiều Kiều, bàn tay đỡ lấy eo Bạch Tiêu Liên lập tức cứng đờ.


Cố Cảnh Diệu vừa muốn thể hiện sự thân mật hơn nữa với Bạch Tiêu Liên, vừa sợ Kiều Kiều biết được, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua chốc lát, anh ta nhanh chóng buông ra, dù sao anh ta vẫn quan tâm đến suy nghĩ của Kiều Kiều hơn.

Bọn họ đi một mạch đến cửa tầng dưới, không ai nói chuyện gì nữa.

Nhưng Bạch Tiêu Liên không vội, cô ta cảm thấy mục đích của mình đã đạt được.

Cố Cảnh Diệu đã nhớ tên cô ta, sau này họ sẽ còn gặp lại nhau ở nhà họ Cố.

Lúc rời đi, Cố Cảnh Diệu đột nhiên gọi Bạch Tiêu Liên và Yến Môi lại: "Cô Bạch, hôm nay gặp nhau cũng là duyên phận, nếu đã là người yêu thích âm nhạc, không biết cô có phiền nếu để lại thông tin liên lạc không? Tôi có một vài loại vé không bán ra ngoài, nếu sau này các cô muốn đi, sẽ rất tiện.

"
Bạch Tiêu Liên vui mừng khôn xiết: "Vậy thì làm phiền anh rồi.

"
Cố Cảnh Diệu cười nói: "Không có gì.

"
Cố Cảnh Diệu thêm WeChat của Bạch Tiêu Liên, sau đó lại đến tìm Yến Môi.

Khuôn mặt Bạch Tiêu Liên cứng đờ nhưng lại tự an ủi mình, có lẽ anh ta làm vậy là để che mắt, giống như kiểu con trai thích một cô gái nhưng lại mua đồ ăn cho cả ký túc xá vậy.

Khi Yến Môi lấy điện thoại ra, dòng tin nhắn đầu tiên trên giao diện WeChat hiển thị là [Hà Kiều Kiều], Hà Kiều Kiều vừa nhắn tin cho cô, vì cô vẫn chưa xem nên trên hộp thoại hiển thị vòng tròn đỏ số 3.

Cố Cảnh Diệu vừa vặn trông thấy, đồng tử co rút lại nhưng chưa kịp nhìn rõ tin nhắn hiển thị ở dòng bên dưới, Yến Môi đã vuốt đi, mở mã QR của mình.

Cố Cảnh Diệu đè nén sự thôi thúc muốn giật lấy điện thoại của Yến Môi để xem tin nhắn, thêm WeChat của Yến Môi.

Trên đường về, Yến Môi mở hộp thoại trò chuyện với Hà Kiều Kiều.

Hà Kiều Kiều: Môi Môi
Hà Kiều Kiều: [Ảnh]
Hà Kiều Kiều: Cô đi nghe hòa nhạc à?
Yến Môi trả lời: Ừ.

Yến Môi trả lời tin nhắn nhưng Hà Kiều Kiều lại không biết nói gì, hộp thoại vẫn hiển thị đối phương đang nhập tin nhắn.


Lúc này, Lý Sở Sương nhắn tin tới như bom tấn.

Lý Sở Sương: [Ảnh]
Lý Sở Sương: Có phải cô cố ý không!
Lý Sở Sương: Bức ảnh tự sướng cô đăng trên vòng bạn bè vô tình chụp được Cố Cảnh Diệu đây này!
Lý Sở Sương: Cố Cảnh Diệu lại đi nghe nhạc của dàn nhạc này!!!
Lý Sở Sương: Cố Cảnh Diệu vẫn còn nhớ nhung Kiều Kiều sao!!!
Lý Sở Sương: Còn nữa, cô gái chụp chung với cô sao lại giống Kiều Kiều thế!!!
Lý Sở Sương: Chuyện lớn rồi!!!
Lý Sở Sương: Có khi nào sẽ xuất hiện truyện thế thân thay thế máu chó không!!!
Yến Môi: Giảm bớt dấu chấm than đi, nó làm tôi hơi chói mắt.

Lý Sở Sương: Không được, tôi phải khuyên Kiều Kiều, nếu cô ấy thực sự muốn về nước thì phải về sớm, nếu không thì sợ là muộn mất.

Lý Sở Sương: Không có ý ám chỉ bạn cô, chỉ là việc nào ra việc đó.

Lý Sở Sương: Tôi đi hỏi cô ấy xem có muốn về không.

-
Một lúc sau, Yến Môi hỏi Lý Sở Sương: Cô ấy nói thế nào?
Lý Sở Sương: [Ảnh đàn ông thở dài.

JPG]
Lý Sở Sương: Cô ấy nói để suy nghĩ thêm.

Yến Môi không bất ngờ với câu trả lời này, cốt truyện nào dễ dàng bị thay đổi như vậy? Trong thế giới của cuốn sách này, nam chính và nữ chính giống như hai cực của nam châm, không ngừng bị hấp dẫn đến gần nhau, đây là ý chí của thế giới này và tác dụng của hào quang nữ chính, còn những nhân vật gây cản trở cho cốt truyện thì giống như những cực cùng tên của nam châm, bọn họ sẽ luôn đẩy nhau ra xa.

Hà Kiều Kiều là ánh trăng sáng, là yếu tố cản trở tình cảm của nam nữ chính, làm sao cô ta có thể dễ dàng gặp được nam chính.


Yến Môi cũng không hy vọng có thể thay đổi cốt truyện ngay từ đầu nhưng chỉ cần thay đổi một chút quỹ đạo ở giai đoạn đầu thì cốt truyện sau này sẽ dần bị lệch hướng nhiều hơn.

Sau buổi hòa nhạc, Bạch Tiêu Liên lại im ắng một thời gian, có lẽ là đang nghĩ cách để theo đuổi Cố Cảnh Diệu.

Yến Môi không để ý đến cô ta, tiếp tục trang trí nhà mới của mình.

Trang trí nhà là một việc tốn thời gian và công sức, những món đồ lớn đã sắp xếp xong, những thứ cần mua hay cần đặt làm riêng cũng đã xong, còn lại một số đồ trang trí nhỏ, Yến Môi đang nghĩ đến việc tìm một số đồ cổ, mấy bức tranh nổi tiếng hay tác phẩm nghệ thuật để trang trí cho ngôi nhà mới của mình.

Anna lặng lẽ chạy tới nói với Yến Môi rằng trong nhà kho của biệt thự nhà họ Yến cất giữ rất nhiều đồ cổ và tác phẩm nghệ thuật mà nhiều thế hệ nhà họ Yến tích lũy, đó là gia sản tích lũy gần trăm năm của gia tộc nhà họ Yến mà ngay cả Dương Kình Xương cũng không biết.

Mà chìa khóa duy nhất được cất trong két sắt của công ty bảo hiểm, chỉ có Yến Môi mới lấy được.

Khi nghe được tin này, Yến Môi cảm thấy rất kỳ diệu, giống như khi chơi trò chơi vậy, cô hoàn thành xong nhiệm vụ ẩn, sau đó NPC bất ngờ đánh rơi kho báu khổng lồ.

Tuy nhiên tin tức này càng khiến Yến Môi chắc chắn rằng Yến Thủy Y hoặc Yến Hồng Quy đã chuẩn bị sẵn đường lui cho cô.

"Cô chủ, cô có muốn đến kho để chọn một số đồ trang trí không ạ?" Anna nhỏ giọng hỏi.

Đương nhiên là Yến Môi muốn đi, đột nhiên biết được mình có một kho báu lớn như vậy, tất nhiên cô phải kiểm tra xem tình hình thế nào rồi? Có bị hư hỏng hay mất mát gì không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận