Yến Môi hỏi hệ thống trước khi trả lời câu hỏi của Anna,
Hệ thống [...Không có.]
Có vẻ như sau nhiều năm bị PUA, nguyên chủ đã trở thành một đứa con gái ngốc nghếch khiến Dương Kình Xương hoàn toàn yên tâm rồi.
Lúc này Yến Môi mới nói với Anna: "Đi xem thử đi."
Anna liên lạc với Yến Môi, Yến Môi lấy được chìa khóa từ công ty bảo hiểm, đưa Anna và La Thân đến biệt thự nhà họ Yến.
Nơi cất giữ đồ đạc được gọi là nhà kho nhưng thực ra lại giống một căn phòng bí mật hơn, giống như căn phòng bí mật có cơ quan mật thất trong phim truyền hình vậy.
Nếu không có Anna dẫn đường, chắc Yến Môi sẽ không thể tìm thấy nhà kho này.
Cửa căn phòng bí mật được mở ra, bụi bay đầy vào mặt, may mà Yến Môi đã mang theo khẩu trang và kính mắt trước.
Đi qua một hành lang hẹp dài là đến nơi cất giữ đồ đạc, đèn bật sáng, dù đã từng trải qua nhiều chuyện nhưng Yến Môi vẫn thấy hơi choáng váng trước cảnh tượng này: "Oa..."
Đèn bật sáng, Yến Môi bị ánh sáng rực rỡ trước mặt làm cho hoa mắt.
Bình hoa cổ, tranh chữ, đồ đồng, ngọc quý, những thỏi vàng đựng trong rương, những viên đá quý kim cương chưa qua chế tác được đựng trong từng tráp nhỏ.
Yến Môi: ...Thực xin lỗi!
Là cô nông cạn, cô nông cạn đến mức nghĩ rằng nguyên chủ chỉ có 200 tệ trong thẻ ngân hàng là một kẻ đáng thương nghèo khó.
Cô thành thật xin lỗi nguyên chủ ngay tại đây.
Cảm ơn nguyên chủ đã để lại kho báu này cho cô, cô nhất định sẽ đối xử thật tốt với chúng, hahaha.
#Cảm giác có được cả một kho hàng báu vật là như thế nào.
#Cảm giác giàu có chỉ trong một ngày.
#Cảm giác của nam chính phim truyền hình cổ trang bất ngờ có được kho báu khổng lồ hóa ra là như vậy.
#Giống như đang nằm mơ giữa ban ngày.
#Thật tuyệt.
Yến Môi im lặng nhìn mọi thứ trước mắt rồi nhìn sang Anna đang vô cùng bình tĩnh, Yến Môi đột nhiên cảm thấy vẻ kinh ngạc của mình có vẻ như cô chưa hiểu sự đời vậy.
Nhưng trời ạ, kiếp trước cô cũng là người thường xuyên có tên trong bảng xếp hạng Forbes đó.
Anna thấy Yến Môi nhìn mình, tưởng Yến Môi muốn hỏi về nguồn gốc của những thứ trước mắt nên chủ động giải thích: "Cô quên rồi sao? Tổ tiên nhà họ Yến là thương gia, sau đó có người làm quan to ở Lưỡng Quảng, gia sản dồi dào, mấy đời tích góp được những thứ này cũng không có gì lạ."
Yến Môi: ...
Chỉ là...!rất sốc.
Anna: "Thưa cô, nếu có thứ gì ưng ý thì cô cứ nói với tôi, tôi sẽ đăng ký rồi giúp cô mang đi."
Yến Môi: "...Được."
Yến Môi đi quanh nhà kho, càng thêm chấn động trước đống của cải của nhà họ Yến, bởi vì nhà kho này không chỉ có một gian trước mắt mà còn có rất nhiều gian khác, Yến Môi cảm thấy mình như đang đi tham quan một bảo tàng tư nhân vậy.
Yến Môi đã hoàn toàn chết lặng, cô cảm nhận sâu sắc sự khác biệt giữa nhà giàu mới nổi và gia tộc giàu có lâu đời là như thế nào, ngay tại đây, cô mới hiểu được gia tộc giàu có là gì.
Yến Môi đi dạo một lúc, chọn được một chiếc bình hoa, hai bức tranh sơn dầu, một bức tượng và một bức bình phong.
Yến Môi rất thích bức bình phong, đó là sự kết hợp giữa vẽ tay và khảm xà cừ, trên đó còn khảm cả ngọc trai và đá quý, vô cùng lộng lẫy.
Yến Môi chọn xong mới dặn dò với Anna, Anna và nhân viên bảo hiểm phụ trách làm thủ tục, sau đó sẽ chuyển đồ đến nhà mới của Yến Môi.
Lúc làm thủ tục, Yến Môi trò chuyện với một nhân viên ở bên cạnh, nhân viên đó nói với Yến Môi rằng cô rất có mắt nhìn, những món đồ cô chọn mỗi món đều đắt hơn cả căn biệt thự nhỏ của cô.
Yến Môi: "..."
À, ngẫu nhiên chọn đại thôi.
...
Chỉ cần hai món đồ cổ là được rồi, dù sao nó cũng đắt như vậy, nhiều tiền hơn nữa thì lại không xứng với căn biệt thự nhỏ kia, mấy món đồ lớn nhỏ khác vẫn phải tiếp tục mua từ bên ngoài.
Yến Môi và Lý Sở Sương vừa tìm đồ vừa đi chơi khắp nơi.
Hôm nay đến thành phố bên cạnh xem một cuộc triển lãm tranh, tiện thể mua hai bức tranh về để trong nhà mới; ngày mai lại đến thành phố K đặt làm hai tấm thảm; ngày kia rảnh hơn thì bay đến Milan dạo cửa hàng đồ cũ; ngày mốt nhớ ra lại bay về, tìm xưởng mình thích đặt làm mấy bộ đồ sứ.
Nhưng lúc thanh toán, Yến Môi có chút bối rối nhìn số tiền ít ỏi còn lại trong thẻ ngân hàng của mình, dường như cô vừa phất lên trong một đêm nhưng lại có vẻ như không có gì thay đổi cả.
Hừm...
Tóm lại, nói là Yến Môi trang trí nhà mới thực ra là để chơi đùa, quậy phá suốt cả một tháng.
Trong khoảng thời gian đó, Tina có nhắc với Yến Môi chuyện thời gian tạm giam của Võ Thần Dật đã hết và hắn ta đã được thả ra.
Yến Môi cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Ra ngoài rồi thì sao?"
Tina nói: "Nhà họ Võ trực tiếp trói người về, trước tiên là đánh một trận theo đúng gia pháp, sau đó khóa thẻ ngân hàng, đến giờ vẫn còn cấm túc."
Yến Môi gật đầu, lại nhớ đến người chú của Võ Thần Dật, hỏi thêm một câu.
Tina nói là người đó đã bị giáng chức.
Yến Môi "ừ" một tiếng, không để ý đến gia đình này nữa.
Những ngày tháng vui vẻ kéo dài chưa đến một tháng, những nhân vật đáng ghét của cốt truyện lại bắt đầu tìm đến.
Chỉ là lần này không phải Bạch Tiêu Liên mà là Tần Trí Thần.
Lần trước Tần Trí Thần nghi ngờ Bạch Tiêu Liên nhưng dưới tác động mạnh mẽ của hào quang nữ chính, ngay cả một gợn sóng cũng không có.
Mà dường như sự nghi ngờ đó cũng không ảnh hưởng gì đến tình cảm của Tần Trí Thần dành cho Bạch Tiêu Liên.
Nhưng sự việc không thể chỉ nhìn vào bề ngoài, nghi ngờ đã nảy sinh thì sẽ không biến mất.
Nếu trắng ra thì sự nghi ngờ lần đó đã tạo ra một vết nứt trên vỏ trứng, giống như tình yêu của Tần Trí Thần dành cho Bạch Tiêu Liên đã có một vết nứt, một vết nứt không ảnh hưởng đến toàn cục nhưng nếu vết nứt ngày càng nhiều, ngày càng sâu, cho đến khi lan ra toàn bộ vỏ trứng đến mức khiến vỏ trứng hoàn toàn vỡ vụn thì sao?
Có lẽ đến lúc đó, ảnh hưởng của hào quang nữ chính lên Tần Trí Thần sẽ hoàn toàn biến mất.
Tuần sau là sinh nhật của Tần Trí Thần.
Tần Trí Thần định tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà, hắn ta gọi điện đến là muốn mời Yến Môi dẫn Bạch Tiêu Liên cùng đến dự tiệc sinh nhật của hắn ta.
Không muốn biến mình thành công cụ, Yến Môi trực tiếp từ chối: "Chúc mừng sinh nhật trước, tôi sẽ không đến đâu."
Tần Trí Thần vội vàng nói: "Đừng mà, cô nhất định phải đến."
"Trước đây cô đã nói có thể giúp tôi theo đuổi Tiêu Liên..."
"Trước đây cô nói cô thay tôi ra chủ ý rất suôn sẻ nhưng không hiểu sao dạo này Tiêu Liên lại đối xử với tôi có chút lạnh nhạt..."