Xuyên Sách Đại Lão Toàn Quyền Chọc Chó


"Qua đây đánh mạt chược không?"
"Đánh mạt chược ở đây á?"
"Không dám à?"
Lâm Vũ Hàm khinh thường cười một tiếng, xắn tay áo lên: "Có gì mà không dám, sao dạo này cô lại chơi với cô ta thế?"
Lý Sở Sương: "Tôi thích chơi với ai thì chơi, liên quan gì đến anh."
Lâm Vũ Hàm: "Thái độ gì thế, là cô cầu xin tôi đánh mạt chược đấy nhé?"
Hai người đấu võ mồm mãi không dứt, Yến Môi không kiên nhẫn quay người đi, một tay chống lên lưng ghế, miệng ngậm một cây kẹo mút trông như ngậm một điếu thuốc, vẻ không kiên nhẫn đó quả thật quá đẹp trai rồi: "Có chơi hay không?"
Lâm Vũ Hàm chỉ thấy trái tim thiếu niên của mình đập loạn lên, cậu ta ho nhẹ một tiếng: "Chơi thì chơi."
Lâm Vũ Hàm thấy còn thiếu một người liền gọi bạn mình đến, thật khéo, đây cũng là người đã chửi Bạch Tiêu Liên ở tiệc đính hôn, là Quách Diêu Nghiêu.
Yến Môi thở dài, bốn người bọn họ đúng là "vật họp theo loài" nhỉ.
Bốn người vừa uống trà, vừa ăn hạt dưa, vừa đánh mạt chược giữa bữa tiệc sinh nhật.
-
Yến Môi một lúc làm ba việc, vừa đánh mạt chược, vừa trò chuyện với nhóm bạn bốn người, vừa để quả cầu hệ thống mở màn hình phát sóng trực tiếp của Bạch Tiêu Liên lên.
Đi tìm đồ ăn chỉ là cái cớ của Bạch Tiêu Liên, thực ra cô ta chỉ muốn giao lưu ở vùng biển này.

Yến Môi quan sát qua màn hình phát sóng trực tiếp của quả cầu, hóa ra chỉ cần Bạch Tiêu Liên mang hào quang nữ chính vạn người mê thì việc thả thính giống như việc hít thở vậy, dễ như trở bàn tay.
Cô ta cầm đĩa tìm đồ ăn ở khu đồ ngọt trông giống như một chú nai ngây thơ vô tội, cứ thế đâm sầm vào trái tim của biết bao chàng trai.
Nhìn Bạch Tiêu Liên lần thứ ba đụng vào lưng một người đàn ông lạ, Yến Môi gần như chết lặng, cô ta có thể đổi cách khác được không, cứ như vậy mãi thì quá hời hợt rồi.
Tất nhiên ngoài những người Bạch Tiêu Liên chủ động tìm đến, cũng có những người chủ động tìm đến Bạch Tiêu Liên.
Yến Môi đang mất tập trung xem livestream, Lâm Vũ Hàm đột nhiên cười khẩy một tiếng: "Sao cô lại đưa cô ta đến đây nữa? Cô thật rộng lượng mà.

Sao cô không gọi cô bạn thân kia của cô đến đánh mạt chược đi?"
Yến Môi: "Cô ấy không biết đánh."
Lâm Vũ Hàm khinh thường cười một tiếng: "Chỉ biết quyến rũ đàn ông thôi."
Lúc này Bạch Tiêu Liên đang nói chuyện với một người đàn ông, bốn người ở bàn mạt chược có thể nhìn thấy rõ qua lớp cây che chắn.

Vừa có một người đàn ông rời đi, cô ta lại bị mấy người đàn ông khác vây quanh, Bạch Tiêu Liên nói chuyện cười đùa với những người đàn ông này rất vui vẻ.
Tính tình của Lâm Vũ Hàm thẳng thắn, bốc đồng hơn Lý Sở Sương, cậu ta nói thẳng: "Người bạn này của cô giống như một đóa hoa e lệ thích đi giao thiệp nhỉ, trước đó còn quyến rũ Tần Trí Thần, bây giờ lại đổi người khác rồi?"
Yến Môi không thể phá vỡ thiết lập nhân vật bạn tốt của mình: "Đó là hiểu lầm mà thôi, cô ấy cũng không muốn mà.

Hơn nữa tôi và Tần Trí Thần vốn không có tình cảm, hủy hôn cũng chưa chắc đã không tốt."
Quách Diêu Nghiêu cũng không nhịn được mà chế giễu: "Cô ta cho cô uống bùa mê thuốc lú gì vậy?"
"Ù!" Lý Sở Sương đánh ra một quân bài, cô ta biết Yến Môi cứng đầu này luôn bảo vệ Bạch Tiêu Liên, hiếm khi cô lại ra mặt để hòa giải như này: "Được rồi, đừng nói về cô ta nữa, nhìn bài của cô đi."
Lâm Vũ Hàm hừ một tiếng, lại nói: "Hôm trước hai người đi chơi ở đâu, suốt ngày bay tới bay lui?"
Lý Sở Sương: "Cô ấy mới mua một căn nhà, mấy hôm nay đang tự trang trí.

Chúng tôi đi mua một số món đồ trang trí, tranh chữ các thứ."
"Mua được những gì rồi?"
"Đến xưởng đặt mua được mấy bộ đồ sứ, tôi thấy đẹp nên cũng đặt một bộ"
"Có hình không, cho tôi xem, hôm nào rảnh tôi cũng đi đặt một bộ."
"Bộp!"
Hôm nay vận may của Yến Môi khá tốt, đã thắng liên tiếp mấy ván.


Bọn họ bắt đầu một ván mới, đang chuẩn bị bốc bài thì tầm mắt của Yến Môi đột nhiên chuyển sang nhìn màn hình phát trực tiếp của quả cầu hệ thống ở phía trên.
Trên livestream, người đàn ông bên cạnh Bạch Tiêu Liên lại được đổi thành một người khác, hành động có phần thân mật.

Yến Môi vốn không để ý mấy nhưng lúc nhìn thấy phản ứng của những người đứng xung quanh mới phát hiện ra có vẻ như có chuyện không ổn.
Vừa nghĩ như vậy thì cô thấy Bạch Tiêu Liên bị người đàn ông đó ôm chầm vào lòng, Bạch Tiêu Liên lập tức vùng vẫy.
Lúc này Yến Môi mới hiểu ra, đây không phải là cá mà là bị quấn lấy.
Yến Môi nhớ ra hình như trong nguyên tác có một đoạn như vậy, trong một lần tiệc tùng nào đó, Bạch Tiêu Liên bị một gã say rượu quấy rối, sau đó anh em của Tần Trí Thần là Cát Khai Tễ đến giải cứu mỹ nhân, từ đó thành nhất kiến chung tình với Bạch Tiêu Liên, sau này còn vì Bạch Tiêu Liên mà trở mặt thành thù với Tần Trí Thần.
Động tác bốc bài trên tay Yến Môi khựng lại: "Tôi đi vệ sinh một chút."
Nói xong Yến Môi lập tức chuồn mất.
"Ôi...!Chuyện gì thế, bốc bài đến một nửa mà người lại đi mất."
-
Yến Môi dựa theo chỉ dẫn của quả cầu hệ thống đi đến địa điểm xảy ra sự việc.
Nói thật thì Yến Môi không có ý kiến gì về việc Tần Trí Thần và Cát Khai Tễ trở mặt thành thù, bây giờ cô chạy đến đây hoàn toàn là để nắm bắt thời cơ thiết lập mối quan hệ thân thiết với người ta, cô phải khiến cho tất cả mọi người khắc cốt ghi tâm rằng Yến Môi là người bạn thân nhất, quan trọng nhất của Bạch Tiêu Liên.
"Anh làm gì vậy..." Bạch Tiêu Liên cố đẩy tay người đàn ông đó ra, chật vật, bất lực.
Người đàn ông đang động tay động chân với cô ta có gương mặt vô cùng xa lạ, hẳn là gã đã say rượu, không ngừng lẩm bẩm: "Giả bộ thanh cao cái gì, vừa nãy không phải là cô quyến rũ tôi sao?"
Bạch Tiêu Liên vùng vẫy không thoát ra được, đáng thương nhỏ giọng cầu cứu khắp nơi: "Buông tôi ra, cứu tôi với, huhuhu..."
Có người đứng gần đó muốn ra tay giúp đỡ nhưng lại bị bạn gái ngăn cản.


Biểu cảm yếu đuối, giả vờ yếu đuối để ‘câu cá’ của Bạch Tiêu Liên ở tiệc đính hôn của Yến Môi lại hiện ra rõ ràng trước mặt bọn họ.
Cát Khai Tễ nghe thấy động tĩnh, lập tức lại gần xem xét nên đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Anh nhíu mày đi tới, định làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Cát Khai Tễ: "Buông ra…"
"Chát!"
Tiếng tát vang dội cắt ngang lời Cát Khai Tễ, Cát Khai Tễ mở to mắt, không thể tin nhìn người phụ nữ đột nhiên xông ra trước mặt.
Cát Khai Tễ chưa từng thấy người phụ nữ nào hung dữ, ngang ngược mà lại xinh đẹp như vậy.

Ngay lúc này, người phụ nữ xinh đẹp kia đột nhiên xông ra từ góc khuất, đá một cước vào hông gã say rượu, một tay vươn ra tóm lấy người phụ nữ bị bắt nạt kéo ra sau lưng, không nói một lời lại tặng cho gã say rượu kia một cái tát thật mạnh.
Động tác như nước chảy mây trôi, dáng vẻ ngang ngược hung hăng này khiến trái tim nhỏ bé của Cát Khai Tễ đập thình thịch.
Anh cảm thấy người phụ nữ trước mắt này rực rỡ như một ngọn lửa, có lẽ cuộc sống của một người nên tồn tại với dáng vẻ như vậy, thật sự quá đẹp.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận