Xuyên Sách Đại Lão Toàn Quyền Chọc Chó


Tối hôm đó, trong bữa ăn tối, tất cả mọi người đã ngồi vào bàn ăn cơm, các món ăn đang được dọn lên.

Đúng lúc này, tổng quản gia Vương dẫn người mang những túi quà vào, nói rằng có người tặng quà cho cô Bạch, hỏi xem nên để ở đâu.
Yến Môi tò mò hỏi: “Quà? Bây giờ cũng không phải Tết, cũng không phải sinh nhật của Tiêu Liên, tại sao lại có quà?”
Lúc này Dương Văn Thụy cũng tò mò hỏi thêm: “Đúng vậy, sao lại có quà vào lúc này, ai gửi vậy?”
Quản gia liền đọc một danh sách dài: “Con trai duy nhất của nhà họ Vương thuộc tập đoàn Chí Tâm, con út nhà họ Lý thuộc tập đoàn Lam Mộc, con cả nhà họ Trần thuộc tập đoàn Trình Tường...”
Nghe quản gia nói đến đây, mọi người đều hiểu rõ những món quà này là để theo đuổi Bạch Tiêu Liên.
Sắc mặt Dương Văn Thụy trông khó coi nhất, Dương Văn Ngạn cũng không kém bao nhiêu, vẻ mặt Trịnh Nguyệt Sam đầy vẻ chế giễu, ngay cả Dương Kình Xương cũng nhìn Bạch Tiêu Liên với ánh mắt nghiêm nghị, như muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Bạch Tiêu Liên hận chết quản gia, tại sao lại chọn lúc này mà mang quà vào.
Yến Môi còn chưa hỏi xong, là một người bạn thân quan tâm đến bạn bè, đương nhiên cô phải nghĩ cho bạn mình: “Sao toàn là mấy tay ăn chơi lăng nhăng và con ông cháu cha thế này.”
Dương Văn Thụy sợ mấy người này lừa gạt Bạch Tiêu Liên, vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, những người này không phải loại tốt đẹp gì đâu, sao chị Tiêu Liên quen được họ vậy? Chị đừng để bị lừa nhé.”
Bạch Tiêu Liên không biết nói gì, chỉ có thể cười gượng: “Chỉ là trong bữa tiệc sinh nhật hôm đó, họ xin số liên lạc, chị không tiện từ chối.”

Yến Môi thở dài một cách bất lực: “Tiêu Liên, do cô quá dễ dãi nên mới thế, lần sau gặp mấy chuyện này để tôi tới giúp cô xử lý nhé.”
Bạch Tiêu Liên vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, lần sau tôi tự từ chối là được rồi.”
Yến Môi tỏ vẻ lo lắng: “Hừm, nếu cô biết từ chối thì có thể bị nhiều người xin số liên lạc thế này sao? Cô mềm lòng sẽ không thể từ chối được.

Cô không quen tính cách và lối sống của những người trong giới này, để tôi giúp cô kiểm tra kỹ càng.”
Bạch Tiêu Liên nghiến răng từ chối: “Thật sự không cần đâu.”
Nếu đồng ý thì sau này cô ta còn làm gì được nữa?
Dương Văn Thụy ở bên cạnh cũng góp lời: “Chị Tiêu Liên quá ngây thơ rồi, để Yến Môi giúp chị xử lý đi, chị ấy hung dữ thế, chẳng sợ đắc tội với ai đâu.”
Bạch Tiêu Liên cười khổ.
Lúc này Dương Văn Ngạn cũng lên tiếng: “Để Yến Môi xử lý đi, Tiểu Liên vốn không quen thuộc giới này.”
Như vậy, Bạch Tiêu Liên không thể từ chối nữa.
Yến Môi hỏi: “Tiêu Liên, những người tặng quà cho cô không phải người tốt, cô quen họ không?”
Bạch Tiêu Liên đã trò chuyện với những “con cá” này cả tuần, làm sao không quen được? Nhưng trong tình hình hiện tại cô ta chỉ có thể nói không quen.
Yến Môi nói: “Không quen thì tốt.”
Yến Môi hỏi quản gia: “Những người này tặng quà gì vậy?”
Quản gia đáp: “Có túi Chanel, vòng cổ Tiffany, vòng tay Van Cleef & Arpels, còn có...”
Bạch Tiêu Liên nghe mà mắt sáng rực.
Yến Môi lại tỏ vẻ khinh thường xua xua tay: “Tặng mấy thứ gì thế này? Tặng quà mà không biết chọn đúng sở thích, có thể thấy những người này không chân thành.

Ngay cả Tiêu Liên thích gì cũng không biết.”
Trong lòng của Bạch Tiêu Liên hẫng một nhịp, cô ta cực kỳ thích, cực kỳ thích những món này, Yến Môi định làm gì?
Yến Môi không nghe thấy tiếng lòng Bạch Tiêu Liên, hoặc có nghe thấy nhưng chọn phớt lờ một cách vô tình.


Yến Môi thản nhiên vẫy tay trước ánh mắt tan nát của Bạch Tiêu Liên: “Trả hết lại đi, nói với họ, Tiêu Liên không phải người có thể bị mua chuộc bằng mấy thứ tầm thường này.”
Quản gia gật đầu: “Được thôi.”
Bạch Tiêu Liên: “!”
Không! Cô ta là người có thể bị mua chuộc mà!
Bạch Tiêu Liên bất lực, không ngăn cản được, trơ mắt nhìn quản gia sai người mang những món quà được gửi tới đem ra ngoài.
Dương Văn Thụy còn đứng ở bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, chẳng biết tìm hiểu sở thích của chị Tiêu Liên đã vội vàng tặng mấy thứ lung tung, có thể thấy lòng không chân thành, trả lại hết đi.

Chị Tiêu Liên không giống những người phụ nữ khác, chỉ thích sách vở, thơ ca và hoa cỏ, không ham mấy thứ vô bổ này."
Quản gia đi trả lại đồ, Dương Văn Ngạn và Dương Văn Thụy thấy vậy thì rất hài lòng.
Trịnh Nguyệt Sam lại cười nhạo: "Các con cũng không hỏi người ta một tiếng mà đã trả lại, nói không chừng người ta không vui thì sao? Đó đều là những món hàng xa xỉ đó? Có khi giả vờ thanh cao để rồi tự chuốc khổ vào mình đấy?"
Câu nói này như đâm thẳng vào lòng Bạch Tiêu Liên cũng như cứa một nhát dao vào tim cô ta.
Bạch Tiêu Liên đã ở đây lâu như vậy, thời gian này không có xích mích gì với Trịnh Nguyệt Sam, chỉ vì trước đây Trịnh Nguyệt Sam vì Bạch Tiêu Liên mà chịu thiệt thòi nên không dám dễ dàng gây sự với cô ta nữa.
Yến Môi mỉm cười nhìn Tiêu Liên, hỏi: "Tiêu Liên, cô có muốn giữ lại quà không?"
Bạch Tiêu Liên biết rõ chỉ cần mình nói một câu, những món quà này sẽ được giữ lại, những thứ mà cô ta ao ước, thèm muốn từ lâu sẽ trở thành của mình miễn phí, nhưng Bạch Tiêu Liên không thể!

Trong lòng Bạch Tiêu Liên rơi lệ, lúc đầu dựng lên hình tượng thanh cao thật sướng, bây giờ mới nhận ra, hóa ra tự chuốc khổ vào thân, thế mà vẫn phải cắn răng thừa nhận: "Đúng, tôi không thích những thứ này..."
Bạch Tiêu Liên thực sự hối hận vô cùng, lúc đầu tại sao cô ta lại dựng lên hình tượng như vậy? Hình tượng này rốt cuộc có lợi ích gì cho cô ta chứ? Chẳng lẽ sau này thật sự phải ôm mấy cuốn sách cũ kỹ và hoa cỏ úa tàn mà sống cả đời sao?
Không!
Bạch Tiêu Liên hối hận đến xanh cả ruột gan rồi.
Nhưng Bạch Tiêu Liên lại quên mất, lúc đầu dựng lên hình tượng này hoàn toàn do Yến Môi dẫn dắt.

Đáng tiếc trong mắt Bạch Tiêu Liên, Yến Môi chỉ là một kẻ ngu ngốc lúc thì hữu dụng, lúc thì cản trở mà thôi, làm sao cô ta có thể nghĩ đến nguyên nhân là do Yến Môi được.
Bạch Tiêu Liên hối hận, nhưng không thể đổi ý được nữa rồi, cô ta không thể phá hủy hình tượng này, còn phải cắn răng nuốt máu mà giữ vững hình tượng của mình, nếu không mình sẽ trở thành trò cười, sau này chỉ sợ...!không có sau này nữa.
Bạch Tiêu Liên chỉ có thể nhịn nỗi đau lòng, cố gắng nặn ra nụ cười: "Tôi nghe lời Môi Môi, trả lại hết đi."
Trịnh Nguyệt Sam hừ lạnh một tiếng không nói gì, Yến Môi cười cười: "Tôi đã nói rồi mà, Tiêu Liên không hề ham mê mấy thứ này, sau này cũng sẽ không thèm."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận