Xuyên Sách Đại Lão Toàn Quyền Chọc Chó


Bạch Tiêu Liên dùng đũa gắp cho Yến Môi một miếng thịt, hy vọng cô mau câm miệng lại, đừng hứa hẹn điều gì nữa, người chịu thiệt có phải là cô đâu!
-
Tất cả quà tặng của những người theo đuổi Bạch Tiêu Liên đều đã bị trả lại! Giờ ai cũng biết về chuyện này, đồng thời, tin tức Bạch Tiêu Liên là người thanh cao, không tham tiền bạc, ghét việc dùng mấy món đồ xa xỉ để lấy lòng cô ta cũng được lan truyền khắp nơi.

Lúc Yến Môi ra ngoài gặp mặt Lý Sở Sương, Lâm Vũ Hàm và Quách Diêu Nghiêu, bọn họ cũng bàn tán chuyện này với Yến Môi: “Thật hay giả vậy, đều trả lại hết sao? Không thèm lấy à?”
Yến Môi trả lời: “Ừm, cô ấy không ham mấy thứ đó.


“Một đêm câu được nhiều cá như vậy, còn nói không thèm lấy mấy món quà đó, rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Nếu cô ta thật sự không thèm lấy, vậy tại sao lại muốn chen chân vào trong giới thượng lưu?”
“Chỉ sợ đó là một cách tiếp cận lâu dài để bắt được cá lớn.


Yến Môi vẫn giữ hình tượng cô bạn thân tốt bụng: “Ôi trời, các cô đừng nên nghĩ như vậy, Tiêu Liên thật sự không giống những gì các cô nghĩ đâu.

Cô ấy luôn thanh cao, không thích mấy thứ nặng mùi tiền thế này, muốn tặng quà thì phải chú ý tới sở thích, đúng chứ? Những người đó tặng nhầm quà thì đương nhiên cô ấy sẽ không nhận rồi.


Lúc Yến Môi nói ra những lời này, mắt của Lý Sở Sương lập tức trợn lên: “Thật không biết cô ta đã cho cô bùa mê thuốc lú gì nữa.



Yến Môi: “Tôi đối xử với tất cả bạn bè của mình đều như vậy, cũng sẽ không bất công với các cô, các cô không cần ghen tị.


Lâm Vũ Hàm: “Sao cô lại giống trà xanh thế chứ….

Có điều, tôi biết cô vốn không có đầu óc suy nghĩ mấy chuyện này, thật xin lỗi, là tôi hiểu lầm cô rồi.


Yến Môi: “…”
Yến Môi: “Thực ra Tiêu Liên cũng không phải là không nhận quà, trước kia có người tặng quà mà cô ấy cũng nhận mà.


Lý Sở Sương trợn mắt: “Ai quan tâm cô ta có nhận hay không chứ?”
Yến Môi: “Có người quan tâm mà.


Lâm Vũ Hàm: “Ý gì đây? Cô muốn làm gì?”
Yến Môi giả ngu: “Hả? Gì cơ?”
Lâm Vũ Hàm cảm thấy có chút thú vị, híp mắt suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên nở một nụ cười đầy ẩn ý, cũng không biết Yến Môi có biết chính mình đã vô tình hãm hại bạn thân của mình rồi hay không?
Tóm lại, câu nói kia của Yến Môi đã truyền đi khắp nơi, rằng Bạch Tiêu Liên không thích những món quà xa xỉ, cô ta rất thanh cao, muốn tặng quà thì phải dựa theo sở thích, Yến Môi nói có người đã tặng quà thành công.

Sau khi những người theo đuổi bị từ chối nhận quà nghe được tin đồn ở bên ngoài, bấy giờ bọn họ mới biết được rằng hóa ra lại có nhiều đối thủ cạnh tranh đến vậy! Trái tim tổn thương định lặng lẽ từ bỏ lại bùng lên tinh thần chiến đấu mãnh liệt ngay lập tức.

Phải biết rằng, thứ gì cạnh tranh được thì càng giá trị.

Việc này cũng giống như việc cho một đứa trẻ ăn cơm vậy, khi chỉ có một mình thì nó sẽ không bao giờ ăn hết nhưng khi có người giành đồ ăn với nó thì nó sẽ ăn ngon lành hơn bất kỳ ai khác.

Tương tự như vậy, những người theo đuổi Bạch Tiêu Liên cũng có suy nghĩ như thế, ban đầu định không tặng quà nữa nhưng khi nghe thấy tin đồn trong đám người theo đuổi có đối thủ của họ thì bọn họ càng quyết tâm hơn.

Vì thế mấy con cá phải xốc lại tinh thần chiến đấu, tìm mọi cách theo đuổi Bạch Tiêu Liên cho bằng được.

Bạch Tiêu Liên không thích đồ xa xỉ thì thích cái gì?
Có người muốn đi nghe ngóng hỏi thăm, nhưng phải hỏi từ ai đây? Cô bạn thân nhất của Bạch Tiêu Liên là Yến Môi chắc chắn sẽ biết chút thông tin gì đó.

Thế là có người nảy sinh ý định tìm đến Yến Môi.

Nhưng Yến Môi đâu dễ tiếp cận như vậy?

Có rất nhiều tin đồn liên quan đến Yến Môi nhưng không có tin đồn nào nói rằng Yến Môi dễ tính, dễ nói chuyện.

Quả thực có người đã tìm đến Yến Môi, Yến Môi chỉ nói đúng một câu “Tại sao tôi phải giúp mấy người” đã thành công đuổi người ta đi.

Câu nói này đã chặn lại ít nhất một nửa những người có ý định đi tìm Yến Môi nhưng nửa số người thông minh còn lại bắt đầu suy xét ẩn ý đằng sau lời nói của Yến Môi là gì? Có thật là không muốn giúp bọn họ hay không? Hay là muốn ra điều kiện?
Ngay sau đó, có người thử tặng quà cho Yến Môi, thử một lần mà đã thành công rồi!
Không lâu sau, trong giới thượng lưu lan truyền tin đồn rằng có người đã thành công tặng quà cho Bạch Tiêu Liên.

Nghe đồn người đó tặng cho Bạch Tiêu Liên một cuốn sách, thế là hôm sau, quản gia nhà họ Yến lại nhận được một đống sách khác.

Yến Môi lại bảo quản gia trả tất cả đống sách đó lại, lần này còn không đưa ra lý do gì.

Đám người theo đuổi rất tức giận, tại sao lần này tặng sách cũng bị trả lại? Tại sao người kia tặng sách lại được nhận?
Họ lại đi nghe ngóng, thì ra là người đó đã tặng quà cho Yến Môi trước khi tặng quà cho Bạch Tiêu Liên, đúng là loại cáo già xảo quyệt!
Giờ thì hiểu rồi.

Bọn họ đã biết nên làm gì rồi.

Hôm nay sau khi bữa tối kết thúc, quản gia lại mang đồ đạc vào nhà, Trịnh Nguyệt Sam nhìn thấy logo xa xỉ hàng đầu trên bao bì, giọng điệu chua chát hỏi: “Chú Vương, là ai chuyển cả cái trung tâm thương mại vào nhà vậy?”
Quản gia là chú Vương cười nói: “Những thứ này đều là quà người khác đưa tới.


“Lại là quà à?” Dương Văn Thụy không vui nói: “Lại có người tặng quà cho chị Tiêu Liên à?”
Bạch Tiêu Liên nghe vậy, ánh mắt dán chặt trên đống quà tặng, hoàn toàn không dứt ra được.

Lúc này Dương Văn Ngạn cũng cau mày hỏi một câu: “Không phải đã nói là xử lý xong hết rồi à?”

Bạch Tiêu Liên nghe vậy, trong lòng bỗng lạnh đi, quay đầu nhìn về phía Dương Văn Ngạn, suýt chút nữa là không giữ nổi vẻ bình tĩnh, hai tay đặt ở dưới bàn ăn siết chặt lại.

Đó là quà của cô ta, tại sao bọn họ lại…
Bạch Tiêu Liên vừa tức vừa tiếc, ánh mắt cũng đỏ lên vì tức giận nhưng vì muốn giữ hình tượng nên không thể nói gì được.

Yến Môi chậm rãi ăn một miếng trái cây trên đĩa rồi nói: “A, đó không phải quà cho Tiêu Liên đâu.


Mọi người không khỏi nhìn về phía Yến Môi, Yến Môi nói tiếp: “Nếu không tin thì mọi người cứ nhìn lời nhắn trên tấm card đi.


Dương Văn Thụy thật sự không tin cô, cậu ta đứng dậy đi tới chỗ quản gia cầm lấy món quà, mở ra xem thử, quả nhiên tên trên tấm card gửi tặng đều là Yến Môi.

Dương Văn Thụy không thể tin được: “Tất cả đều tặng cho chị hả?”
Yến Môi gật đầu.

Vẻ mặt Bạch Tiêu Liên ngạc nhiên nhìn về phía Yến Môi, mấy cái đó đều cho Yến Môi? Vậy quà của cô ta đâu?
“Tại sao bọn họ lại tặng quà cho chị?” Dương Văn Thụy bỏ đồ xuống chạy đến hỏi Yến Môi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận