Hệ thống bay tới bên cạnh Yến Môi, trên đầu hiện lên dấu ba chấm.
Trong một buổi chiều, Yến Môi đã mua hai chiếc siêu xe, ngoài ra còn có một chiếc xe thương vụ.
Cô đi ra với tâm trạng cực kỳ tốt, cảm giác khi tiêu tiền thực sự làm cho người ta vui vẻ.
Trên đường trở về khách sạn, Yến Môi ngân nga một bài hát, để hệ thống mô phỏng hình ảnh chính mình lái hai chiếc siêu xe đó trên quả cầu ánh sáng, thay đổi góc độ từ trước ra sau và từ trái sang phải để cô có thể thưởng thức.
Mặc dù hiện tại chưa lấy được xe, nhưng có thể thấy mô phỏng cũng đủ mãn nguyện.
Sau khi xem một lúc, Yến Môi bắt đầu suy nghĩ xem liệu có nên mua thêm một cái nữa hay không.
Chức năng mô phỏng cốt truyện mới được nâng cấp của hệ thống được dùng để xem ô tô, thật là cạn lời.
Nghe được tiếng lòng của Yến Môi, hệ thống sợ rằng chức năng mới của mình sẽ trở thành nơi trình diễn siêu xe nên nhanh chóng khuyên nhủ:
[Chủ nhân mua nhiều xe thể thao như vậy để làm gì?]
Yến Môi: “Bởi vì tôi thích.”
[Nhưng nguyên chủ không có biết lái xe.]
Yến Môi: “…”
Yến Môi: “… Không? Tại sao lại không?”
[Bởi vì có tài xế.]
Yến Môi: “Quên đi…Tôi không mua xe nữa.”
Hệ thống vui mừng.
Yến Môi: “Ngày mai chúng ta đi mua du thuyền đi.”
Hệ thống: […]
Tần Trí Thần nói rằng không cần để ý đến hóa đơn mua đồ nên Hà Tế cũng không quan tâm đến, quên mất nó trong hai ngày.
Hai ngày sau, trợ lý Hà nhớ tới chuyện này liền kiểm tra.
Hà Tế không suy nghĩ lạc quan như Tần Trí Thần.
Cậu không nghĩ Yến Môi chỉ dừng lại ở mức tiêu mấy ngàn vạn, song tập đoàn nhà họ Tần có thể không quan tâm đến vài trăm, vài ngàn vạn này.
Nhưng khi trợ lý Hà nhìn thấy hóa đơn, cậu đã sốc đến mức toát mồ hôi lạnh.
Chỉ có hai ngày không để ý, số tiền tiêu thụ đã tăng vọt từ dưới 3 triệu lên hơn 80 triệu.
Vậy chẳng phải ngày mai con số kia sẽ là hàng trăm triệu sao?
Trợ lý Hà Tế lau mồ hôi lạnh trên trán, tim run rẩy.
Tập đoàn nhà họ Tần tuy là gia tộc giàu có nhưng cũng không đủ khả năng chi ra hàng trăm triệu.
Trợ lý Hà sốc đến mức phải nhanh chóng đi tìm Tần Trí Thần.
Tần Trí Thần lúc này đang bực bội trong văn phòng.
Bạch Tiêu Liên bị chỉ trích vì những gì xảy ra trong bữa tiệc đính hôn vì vậy đã từ chối gặp hắn.
Tần Trí Thần đang nghĩ cách để làm cho Bạch Tiêu Liên vui vẻ, hoàn toàn phớt lờ chuyện của Yến Môi.
Nhìn thấy trợ lý Hà Tế hoảng hốt bị đi tới, Tần Trí Thần lúc đầu cũng không quan tâm nói: "Có chuyện gì mà cậu hốt hoảng vậy?".
Khi nghe Trợ lý Hà nói về hóa đơn thẻ đen, Tần Trí Thần vẫn chưa tập trung vào lời nói.
Tay cầm cà phê, nhìn như đang nghe Trợ lý Hà nói về hóa đơn, nhưng thực ra hắn vẫn đang lơ đãng, trong đầu đang nghĩ cách dụ dỗ Bạch Tiêu Liên ra ngoài gặp mặt.
Trợ lý Hà cũng không để ý tới Tần Trí Thần đang lơ đãng: “… Yến tiểu thư hai ngày nay đã tiêu rất nhiều tiền, tổng cộng hơn 80 triệu tệ…”
"Ồ, tám mươi triệu..." Tần Trí Thần phun ra một ngụm cà phê, hắn ho khan một hồi, rồi cầm lấy khăn giấy từ trợ lý Hà Tế vội vàng lau miệng, nghi hoặc nói: "Tám mươi triệu?"
Trợ lý Hà: “Tám mươi bảy triệu ba trăm ba mươi mốt nghìn.”
Tần Trí Thần hít một hơi nói: "Cô ta điên à? Hai ngày qua không phải là dưới ba triệu sao? Hai ngày nay cô ta mua cái gì vậy? Dương Kình Xương chết rồi sao? Ông ta không biết quản cô ta à!”
Trợ lý Hà nhìn hóa đơn, trong lòng thở dài: “Cô ấy đã mua một chiếc xe thương vụ, hai chiếc siêu xe và một du thuyền hạng sang.”
Tần Trí Thần tức giận đến mức đầu ngón tay run rẩy: "Cô ta điên rồi! Đây mà là mua đồ à? Mua hai chiếc siêu xe liên tiếp? Rồi còn mua du thuyền? Cô ta mua du thuyền để làm gì!".
Tần Trí Thần thở hổn hển, ném cốc cà phê trước mặt, chỉ về phía cửa, ngón tay run rẩy: "Đi, gọi Dương Kình Xương! Đi nhanh!"
Trong lòng hắn có chút hoảng sợ.
Nếu người phụ nữ điên khùng này cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì tài sản của hắn cũng sẽ bị cô tiêu hết.
Yến Môi, người phụ nữ điên này, sao cô ta dám!
Phía bên nước ngoài, hệ thống cũng đang trò chuyện với Yến Môi.
[Sao chủ nhân lại tiêu tiền nhiều như vậy?]
Yến Môi nhìn quả cầu ánh sáng của hệ thống như thể hệ thống còn chưa trải đời: “Nhiều sao? Tôi chỉ mới bắt đầu thôi mà!”
[Nhưng tại sao chủ nhân lại mua nhiều xe thể thao và du thuyền để làm gì?]
[Chủ nhân là người thích ở lì trong nhà mà]
Yến Môi trầm ngâm: “Cũng đúng thật.”
Người già như cô đây chỉ thích ở lì trong nhà, đi ra ngoài quả thật rất mệt mỏi.
Yến Môi nói: “Vậy tôi không mua xe nữa, không cần thiết.”
[Còn du thuyền…].
Yến Môi: “Du thuyền cũng không mua, máy bay cũng không mua.”
Hệ thống vui mừng, nó quả nhiên là một cái hệ thống tiết kiệm.
Yến Môi: “Tiết kiệm tiền mua trang sức, tôi muốn ngủ trong nhà nằm trên núi ngọc.”
Hệ thống: […]
Quần áo và trang sức của Yến Môi đều cần phải mua lại, nhưng việc đi mua sắm là một công việc tốn nhiều sức lực, việc chọn và thay quần áo thật quá mệt mỏi.
Yến Môi từ chối đi mua sắm nhưng quần áo vẫn phải mua.
Người lười có cách riêng, người giàu có cách riêng, người vừa giàu vừa lười lại có cách riêng khác.
Yến Môi chọn trên mạng một vài thương hiệu yêu thích và đưa cho Tina một danh sách để cho nhà tạo mẫu chọn quần áo phù hợp từ những thương hiệu và để đặt hàng.
Trong nhiều ngày liên tiếp, quần áo của nhiều nhãn hiệu khác nhau được chuyển đến khách sạn nơi Yến Môi ở, chưa kể những quần áo được gửi thẳng về Trung Quốc.
Ở Paris mấy ngày, Yến Môi có chút cảm thấy chán chường nên tìm một thị trấn nhỏ ở châu u có khí hậu dễ chịu, phong cảnh đẹp để ở lại vài ngày.
Nhà thuê ngay bên hồ, mở cửa sổ ra là ngọn núi cao dốc và hồ nước xanh ngọc.
Yến Môi sống ở đây rất thoải mái, mỗi ngày không ngắm cảnh thì là đi dạo trong thị trấn, thưởng thức đặc sản địa phương.
Đôi khi còn tắm nắng, câu cá, trò chuyện với người dân địa phương, sống cuộc sống như thần tiên.
“Khi còn trẻ, tôi không biết sống ở tuổi già sẽ tốt như thế nào, chỉ sau khi chết, tôi mới nhận ra niềm vui khi về già, sau khi làm việc chăm chỉ cả đời.”, Yến Môi cảm động đến rớt nước mắt, cô đã cố gắng cả đời, chỉ sau khi chết mới nhất thời cảm nhận được niềm vui của việc nghỉ hưu, Yến Môi ước gì có thể chết ngất trong những ngày như thế.
Tối đến, Tina mang bữa tối vào, cô vừa đặt thức ăn lên bàn, một tờ giấy bay đến, Tina nhanh mắt nhanh tay vươn tay bắt lấy, không để tờ giấy bay vào mặt.