“Ta nằm mơ thấy nhiều thứ, trực tiếp đi tìm điện hạ nói, điện hạ sao có thể tin? Cho nên chỉ phải mượn cớ, một ác mộng không tốt và hạ hạ thiêm không tốt chắc chắn sẽ làm điện hạ coi trọng hơn việc ta nói ra những điều đó.”
Lời này có lý, không gượng ép.
Nếu lúc trước Tống Trừ Nhiên chỉ chạy đến và nói ra những điều đó, Thịnh Kỳ có lẽ sẽ không để ý, chỉ cho là nữ hài tử gặp ác nên bị dọa sợ mà nói những lời lung tung.
Thịnh Kỳ không lập tức đáp lại, suy tư một lúc lâu, uống hết ly trà, mới chậm rãi nhìn thẳng vào mắt nàng: “Ngươi còn có điều gì giấu ta không? Thay vì chờ ta hỏi từng cái một, không bằng nói hết ra một lần, miễn cho ta nhiều lần phải cảm thán về những việc làm của ngươi.”
Hắn nói với giọng điệu thật là mỉa mai, Tống Trừ Nhiên theo bản năng nắm chặt tay, nhưng người đuối lý không thể phát hỏa, liền cười mỉm, chủ động rót trà cho Thịnh Kỳ.
“Đã không có rồi, ta cùng điện hạ mới gặp vài lần, sao có thể nhiều lần lừa điện hạ được?”
Nàng lấy lòng đưa chén trà cho Thịnh Kỳ, nhưng Thịnh Kỳ không để ý, hừ lạnh một tiếng rồi ra khỏi phòng, hướng tới tịnh phòng.
Dù chưa nói rõ, nhưng hiển nhiên là Thịnh Kỳ đã không muốn so đo, nhìn bóng dáng Thịnh Kỳ dần biến mất ở cửa sổ, nàng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Đặt lại ly trà lên bàn tròn, nàng đứng dậy duỗi người lười biếng, không ngồi đợi nữa, lập tức vào phòng trong, nằm lên giường.
Giải quyết xong việc giải thích xin xăm, nàng lại không thấy buồn ngủ như lúc ở giường La Hán, bắt đầu suy nghĩ về chuyện lũ lụt.
Lũ xuất hiện đột ngột, Thịnh Kỳ phải đi xử lý, khi nào trở về còn chưa biết.
Nhưng trong nguyên thư, thời gian này ở Tuất Kinh thành sẽ có sự kiện xảy ra, không vì lũ mà tạm dừng.
Vì vậy, Thịnh Kỳ đi Nghi Nam, tuy có thể thăm dò tình hình bên kia, lại mất cơ hội nắm quyền chủ động ở Tuất Kinh thành.
Nàng cần phải làm điều gì đó để giúp Thịnh Kỳ.
Nghĩ như thế, cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra.
Rửa mặt xong, Thịnh Kỳ thấy nàng không còn bên ngoài, liền dập đèn, chỉ mặc trung y chầm chậm đi vào phòng trong, đứng một lát rồi mới lên giường.
Tống Trừ Nhiên thấy Thịnh Kỳ nằm bên cạnh, tuy có chút khoảng cách nhưng lòng nàng vẫn không khỏi khẩn trương, cả người cứng còng, chỉ có đôi mắt tròn xoe còn có thể liếc trái liếc phải.
Việc chủ động tranh thủ này của nàng không sai, nhưng nàng sống hơn hai mươi năm, chưa từng cùng nam nhân chung chăn gối, nên cần thời gian để thích ứng.
May thay, Thịnh Kỳ không có ý định để ý đến nàng, nằm xuống và nhắm mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Thấy vậy, Tống Trừ Nhiên mới lấy lại chút can đảm.
Nàng nghiêng mắt nhìn Thịnh Kỳ, do dự một lúc lâu, rồi nhỏ giọng mở miệng, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng:
“Điện hạ lần này đi Nghi Nam, không biết khi nào mới trở về?”
“Ân.” Thịnh Kỳ nằm thẳng, hầu kết lăn lộn, lên tiếng rất nhẹ.
“Kia điện hạ có thể lưu lại cho ta một người ám vệ không?” Nàng nhìn thẳng vào mặt nghiêng của Thịnh Kỳ, đưa ra thỉnh cầu “Vạn nhất ta gặp sự cố, có người bảo vệ ta.”
Nàng sợ Thịnh Kỳ không đáp ứng, liền bổ sung: “Mà… còn có thể giúp điện hạ nhìn xem ta có làm gì chọc giận điện hạ không, kịp thời báo lại.”
Thịnh Kỳ bị lời này làm bật cười, nghiêng mặt nhìn nàng.
Vốn định trách mắng hai câu, nhưng trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh Tết Âm Lịch khi nàng ngã vào trong sông.
Khuôn mặt vốn có chút tươi cười đột nhiên cứng đờ, giây lát biến mất.
Lần này hắn đi Nghi Nam, như nàng nói, không biết khi nào trở về.
Nếu nàng thật sự gặp nguy hiểm, hắn không thể lập tức xuất hiện cứu nàng, nên để lại một ám vệ ở Tuất Kinh thành bảo vệ nàng là cần thiết.
“Lần này ta sẽ mang Tầm Vũ đi Nghi Nam, Cố Phong sẽ ở lại bảo vệ ngươi.”
Thịnh Kỳ nhìn chằm chằm vào mắt Tống Trừ Nhiên nói lời này, không khỏi suy nghĩ rằng nàng cũng có lúc sợ hãi.
Tống Trừ Nhiên lại có ý nghĩ khác, nàng lại mở miệng: “Kia điện hạ có thể cách vài ngày liền viết thư cho ta không? Ta cũng sẽ viết thư cho điện hạ.”
Sự lưu luyến này khiến Thịnh Kỳ cảm thấy thích thú, nhưng hắn lại nói: “Ngươi đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Tác giả có chuyện nói:
Lão Thất nguyên lai là người trong đầu chỉ có tình cảm, đối với A Nha nhiều lần lừa dối như thế mà còn không ngừng tìm lý do cho nàng.
Lão Thất: Nàng tại sao lại chỉ lừa mỗi ta? Đó vì nàng yêu ta, nàng là vậy đều có lý do của nàng..