**Muốn đích thân xác nhận tình huống của Thịnh Kỳ mới được!**
Tuyết mịn vừa rơi, chiến dịch diệt phỉ thành công.
Lần này bao vây tiêu diệt, ba khu vực đều được quét sạch, cứu được ba nữ tử bị bắt, bắt sống hơn mười tên thổ phỉ, và thu lại được hàng trăm cân vật phẩm cướp bóc.
Quân đội của Ngự Vệ Tư tuy có bị thương nhưng không có ai tử vong, kế hoạch tác chiến hiệu quả rõ rệt.
Sau khi giải quyết thương tổn và nỗi sợ hãi của dân chúng, tin tức về thành công này truyền về Tuất Kinh, khiến phố lớn ngõ nhỏ đều khen ngợi.
Ngự Vệ Tư ban đầu được giao cho Thịnh Kỳ và Tống Đình Chi quản lý, đã bị các đại thần cực lực phản đối.
Dân chúng nghe nói việc bảo vệ thành quan trọng như vậy lại được giao cho hai người trẻ tuổi, ai nấy đều hoảng loạn.
Lần này hành động quét sạch thổ phỉ hoàn toàn trấn an lòng dân, ngăn chặn lời dị nghị của các đại thần.
Khi Tống Đình Chi trở về phủ, áo choàng cẩm y của hắn ướt nhẹ, trên vai còn phủ một lớp tuyết mỏng.
Hắn phủi tuyết đi một cách tùy ý, nhìn thấy người nhà đang đứng chờ trong sân, mỉm cười.
Mấy ngày không gặp, Tống Đình Chi gầy đi không ít, phong trần mệt mỏi, gương mặt từng sạch sẽ giờ râu ria xồm xoàm, trông có vẻ chật vật hơn.
Vinh Cẩm không để ý chút nào, là người đầu tiên xông lên ôm cổ hắn.
Hắn cố gắng tiếp nhận, mặt nhăn lại và khẽ kêu "Tê".
Nhận ra điều không ổn, Vinh Cẩm lập tức buông tay, lui về sau một bước.
Quần áo của Tống Đình Chi có màu tối, không dễ nhìn ra, nhưng trên áo vàng nhạt của nàng đã nhiễm m.á.u loang lổ, màu đỏ lan rộng, làm nhiễm bẩn những đường thêu hoa vốn trắng tinh.
Vinh Cẩm kinh hô, hai tay che miệng, đồng tử run rẩy, nước mắt không kìm được chảy xuống.
Thấy nàng khóc, Tống Đình Chi lập tức hoảng sợ, không kịp để ý tay còn dơ, vội vàng lau nước mắt cho nàng và ôm nàng vào lòng: “Ta không sao, đừng khóc.”
Tống Đình Chi dỗ dành vụng về, lặp đi lặp lại một câu, ngoài câu đó cũng không biết nói gì khác.
Thấy Vinh Cẩm vẫn nức nở, hắn suy nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Không đau” nhưng lại bị Vinh Cẩm trách móc: “Gạt người.”
Câu nói đó làm hắn thấy oan uổng, không biết làm sao, chỉ biết quay đầu nhìn người nhà phía sau cầu cứu.
Tống Hoành đã thấy chuyện bị thương nhiều, không trách.
Võ tướng xuất chinh, làm sao có thể may mắn trở về bình yên vô sự?
Hắn chắp tay sau lưng đi tới, giơ tay vỗ vai Tống Đình Chi như cổ vũ, ho nhẹ: “Quản sự, đi Ngự Y Viện tìm người tới.
Bên ngoài còn đang có tuyết rơi, mọi người vào nhà đi.”
Tống Hoành lên tiếng, tất cả nghe theo.
Vinh Cẩm vội lau nước mắt, đau lòng đỡ cánh tay Tống Đình Chi, dẫn vào trong nhà.
Tống Trừ Nhiên đi sau cùng, nhìn bóng dáng gắn bó của Tống Đình Chi và Vinh Cẩm, khóe miệng nàng nở nụ cười, hốc mắt bất giác ướt át, tay nắm áo choàng cũng run lên.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tống Đình Chi đã trở lại.
Giờ phút này, trong đầu nàng không ngừng lặp lại những lời này.
Dù có bị thương, nhưng ít ra vẫn khỏe mạnh, đó đã là kết quả tốt nhất.
Nàng đã thành công thay đổi kết cục thảm khốc của Tống Đình Chi trong nguyên tác, né tránh được trở ngại đầu tiên khiến Tống gia tan nát.
Đi vào nhà chính, nàng lập tức ngồi xuống đối diện Tống Đình Chi, an tĩnh nhìn hắn lấy từ bên hông ra túi thơm Vinh Cẩm thêu cho, nắm tay Vinh Cẩm, không ngừng nói những lời vui vẻ cho đến khi Vinh Cẩm cười ra tiếng, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
“Không cần lo lắng, đều là vết thương nhẹ, dưỡng vài ngày sẽ khỏi hẳn.”
Thấy Vinh Cẩm hiểu chuyện gật đầu, Tống Đình Chi giơ tay lau nước mắt trên mặt thê tử.
Trong nhà chính, không gian chìm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Sau khi hoàn toàn trấn an Vinh Cẩm, Tống Đình Chi nhìn về phía Tống Hoành, biểu cảm ôn nhu lập tức trở nên nghiêm túc.
“Phụ thân, lần này quét sạch tuy thuận lợi, nhưng vẫn có vài điểm kỳ quặc.
Đợi khi nào cùng Thất Hoàng tử bàn bạc xong, con sẽ cụ thể báo cáo lại.”
Tống Đình Chi nhắc đến những điểm kỳ quặc, có lẽ là chuyện bị mai phục trong quá trình quét sạch.
Nếu chuyện này xảy ra trước, Tống Trừ Nhiên sẽ rất lo lắng, nhưng hiện tại huynh trưởng đã bình an trở về, nàng không còn quá bận tâm.
Nhưng khi Tống Đình Chi nhắc đến Thất Hoàng tử, nàng lập tức căng thẳng.
Huynh trưởng đã an toàn, nhưng tình huống của Thịnh Kỳ vẫn chưa rõ ràng...
Tâm trạng căng thẳng lại trỗi dậy, nàng đỡ bàn, nhìn chằm chằm Tống Đình Chi, giọng nói run rẩy: “Huynh trưởng, Thất Hoàng tử có mạnh khỏe không? Có bị thương không? Có nghiêm trọng không?”
“Cũng là vết thương nhẹ, không quá đáng ngại.” Tống Đình Chi theo bản năng trả lời, đột nhiên nhớ ra điều gì, nhíu mày, trừng mắt nhìn nàng, “Ngươi nha đầu này, ta vừa vào cửa ngươi chưa nói được câu nào, không thấy ngươi quan tâm đến ta, lại lo lắng cho người khác?”
Người khác đó lại chính là Thịnh Kỳ, người không biết khi nào đã gặp và cầm kiếm của muội muội hắn.
Nghĩ đến Thịnh Kỳ, Tống Đình Chi càng thêm bực bội.
Nhưng Tống Trừ Nhiên toàn bộ tâm tư đã đặt ở Thịnh Kỳ, nửa câu đầu của huynh trưởng nàng còn nghe rõ, nhưng khi nghe Thịnh Kỳ cũng bị thương, nàng không còn để ý đến nửa câu sau của huynh trưởng.
Nàng tiếp tục truy vấn: “Huynh trưởng, Thất Hoàng tử bị thương ở đâu? Chân có bị thương không?”
Tống Đình Chi nhìn muội muội vốn hiểu chuyện nay lại đột nhiên không nhạy bén, cảm thấy khó chịu, cắn chặt răng, cảm giác như vết thương của mình bị đau thêm vì tức giận..